Chương 31: Nhược điểm của oan hồn
Bàn tay của ma nữ tuy gầy gò nhưng lại có sức mạnh kinh người, mỗi tay giữ chặt lấy cổ một người. Tính cách hiền lành ngày xưa nay đâu còn nữa.
"Cô là ai? Sao lại biến thành dáng vẻ mẹ tôi!" Tuy trong lòng sợ hãi nhưng Tiểu Kiện vẫn cố trấn định, giữ chặt đòn gánh, cảnh giác nhìn Lý Xuân Tú.
Lý Xuân Tú mắt điếc tai ngơ, rống một tiếng: "Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!" Bàn tay siết chặt lại, một tiếng "rắc" vang lên, đầu chú hai và chú út lệch sang một bên, không còn cựa quậy gì nữa.
Ma nữ buông tay, hai người kia như hai con gà con, mềm oặt ngã xuống đất, rốt cuộc cũng không thể đứng lên nữa.
"Cô, cô giết người! Đừng, đừng có qua đây!" Tuy rằng vừa rồi Tiểu Kiện muốn đánh hai người chú kia một trận no đòn nhưng cũng không muốn bọn họ chết. Cậu cực kỳ sợ hãi, xoay người muốn bỏ chạy nhưng lại bị vấp ngã ở cửa.
Cậu chưa kịp đứng lên thì bàn tay của ma nữ đã túm gáy cậu lại, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp: "Đáng chết! Đều đáng chết!" Trong giọng nói mang theo đầy oán hận.
Tiểu Kiện cố sức đẩy bàn tay ấy ra: "Cô, là ai.." Lý Xuân Tú cúi đầu nhìn cậu, khàn giọng gào thét, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Bên cạnh răng nanh có một cái răng bị bể.
Tiểu Kiện thấy được, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ, thật sự là mẹ sao? Con là Tiểu Kiện đây mà, sao mẹ lại muốn chết chết con?" Năm đó Lý Xuân Tú đi xe bị ngã nên một cái răng bị bể một nửa, cô tiếc tiền không muốn làm răng giả nên cứ để như vậy. Lúc đầu Tiểu Kiện cũng nhận ra đây chính là mẹ mình, nhưng mẹ cậu là một người ôn hòa, thiện lương, chắc chắn không thể hung tàn như vậy. Chỉ là người giống người mà thôi. Nhưng người giống người thì cũng đâu có thể giống đến cả răng chứ?
Con trai đã nhận ra mẹ, nhưng người mẹ lại bị oán hận khống chế, luôn miệng gào thét "Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!" Trên tay cùng từ từ tăng lực, siết chặt.
Vào lúc chỉ mành treo chuông này, một cành đào được vót nhọn từ đâu bay đến, đâm thằng vào tay ma nữ. Cành đào có tác dụng trừ tà, nhất là khi đã tận mắt kiểm chứng trong vụ Bạch Triều Lộ thì đi đâu Trình Tiểu Hoa cũng mang theo một cành, là vật bất ly thân. Ma nữ bị đau, buông Tiểu Kiện ra, thét lên một tiếng, lao về phía Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa không thể rót linh lực vào Minh Âm Linh, chỉ đành cầm nó trên tay lắc lắc. May mà tiếng chuông còn có khả năng khống chế vong hồn. Tiếng chuông vừa vang lên, ma nữ ôm đầu kêu rên không ngừng, vô cùng thống khổ.
Nhưng cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi, Trình Tiểu Hoa lắc chuông một lúc đã cảm thấy hai tay mỏi nhừ, vừa quay đầu tìm trợ giúp thì thấy ba người Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đang ngồi xổm ở một bên, đầy vẻ thảnh thơi.
Tôn Danh Dương ngáp một cái, nói: "Hay là ba người chúng ta chơi bài tiếp đi? Chắc còn lâu mới giải quyết xong á."
Trình Tiểu Hoa bất lực: "Các người không có chút tình đồng chí nào à? Tình huống khẩn cấp như vậy mà các người còn muốn ngồi chơi bài?"
Tôn Danh Dương nói: "Đánh bài là để tránh ngủ giữa chừng đấy. Ngủ rồi thì làm gì còn ai cổ vũ cho cô nữa." Nói như kiểu anh ở một bên đánh bài có thể cổ vũ tinh thần cho tôi ấy – Trình Tiểu Hoa nghĩ thầm.
Sơn Miêu chân thành nói: "Chị Tiểu Hoa, thật ra em cũng muốn giúp chị lắm á!"
"Sơn Miêu, em ngoan ngoãn ngồi đó đi, đừng có mà động tay động chân vào đấy!" Cô sợ nhóc này xúc động, một miếng ăn luôn Lý Xuân Tú.
Cuối cùng cũng chỉ có thể trông cậy vào Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa vừa lắc chuông vừa nói với Cảnh Thù: "Điện hạ, giờ phải làm sao đây? Cầu xin ngài chỉ điểm được không? Nếu còn tiếp tục lắc chuông, tay tôi sẽ rụng mất!"
Cảnh Thù nói: "Ấn đường là nơi khí của vong hồn tụ lại, cô nghĩ cách đâm cành đào vào ấn đường của cô ta, chỉ cần đâm trúng thì độ hung hăng cũng giảm bớt tám, chín phần đấy. Còn việc làm sao để cho cô ta khôi phục nhân tính thì bản quân cũng chịu. Vốn việc cho linh lực vào Minh Âm Linh là cách hữu hiệu nhất. Nhưng mà cô thì hay rồi, lại còn muốn ngồi tâm sự đêm khuya. Giờ cô có khôi phục pháp lực đi chẳng nữa, Minh Âm Linh cũng khó mà gọi được nhân tính của cô ta lên. Cô ta hoàn toàn bị oán niệm không chế rồi."
"Rồi, rồi, tôi biết lỗi rồi. Trước tiên điện hạ ngài cứ chỉ cho tôi biết ấn đường ở đâu được không?"
"Đến ấn đường mà cô còn không biết, vậy mà hệ thống Địa phủ Tư cũng tuyển cô được, đúng là buồn cười!" Cảnh Thù xỉ vả chán rồi mới nói: "Ấn đường là vị trí chính giữa giữa lông mày. Lúc còn sống, tinh khí, nguyên thần đều tụ lại ở ấn đường. Sau khi con người chết đi, ấn đường là chỗ tụ lại khí thế hung ác, oán khí. Đâm vào ấn đường có thể tạm thời giảm bớt oán khí. Oán khí giảm bớt thì khả năng do oán khí tạo ra cũng biến mất."
"Thì ra là vậy. Vậy sao ngài không nói luôn là ở giữa lông mày đi?"
Trình Tiểu Hoa đợi thời cơ, dùng sức đâm mạnh cành đào vào ấn đường của ma nữ.
"Aaaaa!" Ma nữ ngửa mặt lên trời hét thảm, muốn đưa tay nhổ cành đào ra nhưng chỉ vừa mới chạm tới đã đau đớn như bị điện giật.
"Mẹ!" Tiểu Kiện thấy ma nữ đã không còn ngang ngược điên cuồng nữa mà còn có vẻ vô cùng đau đớn, không nhịn được muốn chạy lại gần.
Trình Tiểu Hoa vội vàng cản lại: "Đừng lại gần, cẩn thận mẹ sẽ làm em bị thương đấy!"
Hai mắt Tiểu Kiện ướt đẫm: "Thật là mẹ em sao? Không phải mẹ em đã chết rồi sao, sao lại thành như này?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Đã chết nhưng thành ác ma.