Sau khi trở lại phòng, một trận khí ấm áp đập vào mặt, Lý Duyệt Minh vội vàng gọi bà vú, bảo đối phương nấu một chén canh gừng, ngôn hành cử chỉ tràn đầy tình yêu của mẹ dành cho con gái yêu dấu.
Tôn Lan Khê ngồi trên ghế sô pha ôm chặt gối ôm, tựa hồ đang hấp thu ấm áp.
Đột nhiên một cái áo khoác khoác lên thân thể cô, Tôn Lan Khê ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên mặt Lý Duyệt Minh: "Còn lạnh không?"
Tôn Lan Khê mỉm cười lắc đầu: "Có lò sưởi nên không lạnh. Đúng rồi mẹ, lúc con lên phòng mẹ thì phát hiện trong phòng thơm lắm luôn. Là nước hoa gì vậy mẹ? Ngửi thơm lắm, con cũng muốn!"
Lý Duyệt Minh sửng sốt một chút, tùy tiện nói: "Là ba con đưa. Mẹ nói người mang thai không thể dùng nước hoa, ông ấy bảo cái này không sao, ngược lại còn có lợi cho sức khỏe. Mẹ dùng thử một chút, nói ra thì cũng không hẳn là nước hoa đi!"
Tôn Lan Khê có chút thất vọng: "Vậy ạ, thật đáng tiếc!"
Lý Duyệt Minh nói: "Đừng buồn, chờ mẹ sinh em trai rồi mẹ dẫn con đi mua, mua thật nhiều nước hoa luôn, được không?"
Tôn Lan Khê nhoẻn miệng cười: "Dạ!" Ngón tay bấu vào lòng bàn tay tới phát đau, càng đau cô lại càng cười tươi hơn.
Bà vú nấu xong canh gừng, Tôn Lan Khê cau mũi hớp một hớp, trán cũng túa mồ hôi, vừa nóng vừa cay.
Lý Duyệt Minh ở bên cạnh nói: "Tốt lắm, túa mồ hôi là tốt rồi, chốc nữa lên lầu tắm sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy thì không có việc gì nữa."
Tôn Lan Khê gật đầu đưa chiếc chén lại cho bà vú, cầm khăn giấy lau miệng, sau đó cùng Lý Duyệt Minh một trước một sau trở về phòng.
Vừa vào phòng Tôn Lan Khê liền khóa chặt cửa, lúc cô cùng Lý Duyệt Minh dạo ngoài vườn hoa bà vú đã lên dọn phòng.
Tôn Chí Lâm có tiền, trong biệt thự cũng không thiếu đồ dùng hằng ngày, thậm chí trong tủ còn có quần áo mới còn chưa bứt nhãn. Nhìn kích cỡ thì căn bản không phải size của cô, ngược lại càng giống như Tôn Dao Y hơn.
Trước lúc đến Tôn gia, vì muốn bọn họ ở chung hòa thuận, Tôn Chí Lâm đã dẫn hai người đi dạo trung tâm thương mại, mỹ danh là nữ sinh đều yêu thích shopping, cùng đi một hồi thể nào cũng nảy sinh tình cảm.
Tôn Lan Khê không cảm thấy tình cảm nảy sinh chút nào, ngược lại cô đi theo sau mông Tôn Dao Y, nhìn đối phương thử hết bộ này tới bộ khác, bà cô thì giống như một con hầu chỉ biết xách giỏ.
Vóc người của Tôn Lan Khê quả thật kém hơn Tôn Dao Y, không có ngực tấn công mông phòng thủ, có vài bộ vì ngực quá nhỏ mà không chống đỡ nổi, nhưng Tôn Dao Y thì khác, không quản là quần áo gì cũng có thể mặc ra đường cong. Vì thế Tôn Dao Y đặc biệt thích mặc đồ dán sát người.
Mà hiện giờ quần áo treo trong thủ liếc nhìn thì đều là kiểu dáng mà Tôn Dao Y thích.
Như vậy chính là vì sao quần áo của Tôn Dao Y lại ở trong căn phòng này? À không, phải nói là trong biệt thự này?
Tôn Lan Khê mặc dù đơn thuần nhưng không phải ngu đến mức cái gì cũng không biết, lúc còn ở bên cạnh Lý Duyệt Minh, Lý Duyệt Minh vẫn cố gắng dạy cho cô biết những điều hữu dụng, đồng thời vẫn để cô duy trì tâm tư hiền lành lương thiện. Là một người mẹ, Lý Duyệt Minh thật sự không muốn con gái vì chuyện của mình mà bị thù hận che mắt, có một tâm linh xấu xí.
Bản thân bà xấu xí là đủ rồi, không thể kéo cả con gái xuống nước.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng bà lại đưa Tôn Lan Khê tới Tôn gia.
Tôn Lan Khê biết, Trương Nghệ biết sự tồn tại của mẹ cô, thậm chí cũng biết mẹ cô đã mang thai, như vậy lúc Tôn Chí Lâm kim ốc tàng kiều sao có thể an tâm để mẹ trong biệt thự mà Tôn Dao Y có thể đã từng ở qua chứ?
Tôn Dao Y từng ở chứng minh Trương Nghệ cũng biết sự tồn tại của biệt thự này.
Cũng có nghĩa đây không phải biệt thự bí mật của Tôn Chí Lâm.
Ban đầu hai mẹ con cô theo Tôn Chí Lâm sống lâu như vậy mà Trương Nghệ không hề hay biết gì, ngoại trừ mẹ không chủ động lộ tiếng gió thì còn một nguyên nhân khác chính là Tôn Chí Lâm che giấu tốt.
Mỗi tên nam nhân kim ốc tàng kiều đều có năng lực này.
Nam nhân bình thường giấu tình nhân, nhất là tình nhân đang mang thai đều chọn biệt thự hoặc sản nghiệp mà vợ cả không biết.
Còn chọn nơi mà vợ cả biết như vậy là vì tuân theo nguyên tắc nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?
Không không không, nó chỉ chứng minh Tôn Chí Lâm quá ngu.
Tôn Lan Khê không ngu, ngược lại còn rất thông minh, chỉ là bình thường không muốn nói nhiều nên dáng vẻ biểu hiện mới đơn thuần lại ngây ngốc đến vậy.
Nếu là người ngu thật sự đã không nghĩ cách chạy tới buổi tiệc của Nghiêm tam thiếu, sau đó mượn danh nghĩa của Tống Triết tìm tới một vị cảnh sát mà ngay cả Tôn Chí Lâm quen biết cả đại đội cũng không có cách nào.
Vì thế Tôn Lan Khê có lý do tin tưởng biệt thự này căn bản không phải của Tôn Chí Lâm, ngược lại rất có thể là của Trương Nghệ. Quần áo của Tôn Dao Y chính là chứng minh tốt nhất!
Như vậy... Tôn Lan Khê siết chặt nắm tay, có phải chứng tỏ mẹ cô đã xảy ra chuyện, mà Trương Nghệ cũng có phần? Bằng không vì sao bà ta lại cung cấp biệt thự để cùng Tôn Chí Lâm diễn tuồng vui này?
Tôn Lan Khê khẽ cắn môi không để mình bật khóc thành tiếng, mẹ cô nói không chừng đã chết rồi! Nhất định là Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ bắt tay hại chết mẹ cô, bằng không hai người vẫn luôn ầm ĩ tranh cãi ngất trời sao có khả năng hợp tác chặt chẽ không kẽ hở như vậy?
Là ông Trời có mắt, là mẹ cô ngầm chỉ dẫn, để cô phát hiện trong phòng này có quần có của Tôn Dao Y, để cô tìm ra chân tướng.
Nói ra thì biệt thự này quả thực là của Trương Nghệ, bởi vì địa điểm quá xa xôi nên lúc Tôn Dao Y cùng người bạn trai không biết là thứ mấy gây gổ liền thu dọn đồ đạc chạy tới đây
giải sầu. Trước giờ Tôn Dao Y vẫn luôn giữ tác phong đại tiểu thư, vừa dọn tới liền chất quần áo đầy tủ. Kết quả ở chưa được một ngày, cảm thấy quá nhàm chán liền dọn đi... lưu lại một đống lớn quần áo vẫn chưa tháo mác.
Mà bà vú chính là người trước kia Tôn Chí Lâm thuê để chăm sóc Lý Duyệt Minh, này cũng là lần đầu tiên tới biệt thự này.
Công việc thường ngày là chăm sóc Lý Duyệt Minh, nấu cơm nấu nước, thỉnh thoảng quét dọn phòng ốc, không được nhóm Tôn Chí Lâm căn dặn thì không được tiến vào các căn phòng trống trong nhà.
Vì thế lúc Lý Duyệt Minh bảo bà dọn dẹp căn phòng bên cạnh một chút, bà vú mới lấy được chìa khóa mở cửa.
Bởi vì không rõ tình huống nên bà chỉ để chút đồ rửa mặt, đổi chăn, còn những thứ khác thì không động tới, cũng không có khả năng lục tủ quần áo.
Cứ vậy trời xui đất khiến để Tôn Lan Khê vào ở căn phòng này.
Tôn Lan Khê càng nghĩ càng không thể bình tĩnh nổi, cô chạy vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, sau đó gọi điện cho Dương Lâm Tây.
Trong tiếng nước róc rách, âm thanh của Tôn Lan Khê cũng có chút khó nghe.
"Dương cảnh quan, là tôi!" Lúc nói những lời này, nước mắt Tôn Lan Khê cũng trào ra, cô rất sợ, rất tuyệt vọng, lúc nghe thấy âm thanh lo lắng của Dương Lâm Tây, cô thậm chí còn bật khóc thút thít.
Trên thế giới này, trừ bỏ Lý Duyệt Minh thì cô không còn thân nhân nào khác. Tôn Chí Lâm căn bản không phải thân nhân, ngược lại nói không chừng chính là địch nhân.
"Cô đừng khóc, từ từ nói, rốt cuộc thế nào?" Nhận được điện thoại của Tôn Lan Khê, còn nghe thấy tiếng cô gái khóc, Dương Lâm Tây liền cảm thấy không đúng. Lúc xế chiều cô gái này rõ ràng vẫn còn rất cao hứng, sao vừa tới tối lại khóc rồi?
Tôn Lan Khê thút thít nghẹn ngào, cô hít sâu một hơi, cố gắng nghẹn nước mắt quay ngược lại, cổ họng nghẹn tới khó chịu, cô phải rất cố gắng mới nuốt được cảm giác chua xót kia xuống.
"Dương cảnh quan, nữ nhân kia không phải mẹ tôi! Mẹ tôi rất có thể đã qua đời rồi!" Nói tới đây, nước mắt Tôn Lan Khê lại muốn trào ra, cô vội vàng ngửa đầu lên, gắng gượng nghẹn lại, cô không thể khóc, lúc nào cũng khóc được, thế nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, cô không thể khóc. Cô phải nói rõ chân tướng cho Dương cảnh quan, cô phải giúp mẹ mình lấy lại công đạo.
Dương Lâm Tây cả kinh: "Cái gì? Nữ nhân kia không phải mẹ cô? Cô có chắc không?"
Tôn Lan Khê gật đầu, thế nhưng nghĩ tới Dương Lâm Tây không thấy được liền nói: "Tôi chắc chắn, tôi là con gái bà, cùng bà sống chung lâu như vậy, thói quen cuộc sống, cử chỉ nói chuyện thế nào tôi biết rất rõ. Mặc dù nữ nhân kia bắt chước rất giống, chuyện đã trải qua cũng biết rất rõ, thế nhưng bà ta rõ ràng không phải. Tôi đã dò xét thử rồi..." Tôn Lan Khê kể lại những lần mình dò xét đối phương, sau đó nói: "Ngoài ra thì nữ nhân kia vẫn còn đang dùng nước hoa. Mẹ tôi là người cẩn thận dè dặt, lại đang là thai phụ lớn tuổi, bà ấy tuyệt đối không có khả năng dùng nước hoa. Nữ nhân kia nói là Tôn Chí Lâm cho, thế nhưng không có khả năng. Cho dù Tôn Chí Lâm có ngu thì cũng biết phụ nữ có thai không thể tùy tiện dùng mấy thứ này."
"Hơn nữa..." Tôn Lan Khê oán hận: "Tôi còn nhìn thấy quần áo chưa tháo mác của Tôn Dao Y ở trong phòng tôi. Biệt thự này căn bản không phải của Tôn Chí Lâm, ngược lại rất có thể là của Trương Nghệ. Tôn Chí Lâm sao có thể để mẹ tôi đang mang thai ở biệt thự của Trương Nghệ được chứ, ông ta sợ đứa nhỏ trong bụng mẹ tôi quá an ổn sao? Này là chuyện một người nam nhân dưỡng tình nhân có thể làm ra sao?"
Tôn Lan Khê nói chuyện rõ ràng rành mạch làm Dương Lâm Tây nghe liền hiểu.
Khó trách khi ấy Dương Lâm Tây cảm thấy Tôn Chí Lâm có chút kỳ quái, hóa ra biệt thự này rất có thể là của Trương Nghệ!
Dương Lâm Tây lập tức nói: "Cô chờ chút, tôi tra thử xem biệt thự bên Tân Lâm đó rốt cuộc đứng tên ai?"
"Được!"
Tôn Lan Khê ngồi trên bồn vệ sinh lẳng lặng chờ, rất nhanh sau đó Dương Lâm Tây quay lại, âm thanh từ đầu dây bên kia truyền tới: "Tra được rồi, là Trương Nghệ."
Tôn Lan Khê nghe vậy thì nhắm mắt, môi vì quá phẫn nộ mà co quắp, chậm rãi mở miệng: "Quả nhiên là vậy!"
Dương Lâm Tây lại nói: "Nữ nhân giả làm mẹ cô đắp cái gì trên mặt hả? Buổi chiểu lúc nhìn thấy bà ta, căn bản là giống mẹ cô như đúc."
Tôn Lan Khê lắc đầu: "Tôi không biết, tôi còn thử sờ qua, căn bản không phát hiện nơi nào kỳ quái. Cứ như là gương mặt nguyên bản vậy, tôi cũng sợ lắm. Bọn họ rốt cuộc từ nơi nào tìm ra một người giống mẹ tôi như đúc chứ?"
Giống như đúc?!
Dương Lâm Tây trầm ngâm, đột nhiên nghĩ ra mình nên tìm ai hỗ trợ.
.198.
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Chiến Thần