"Alo, anh tới chưa? Tôi đang ở cửa hàng đối điện bệnh viện ăn sáng!"
"Được, tôi qua ngay đây!"
Dương Lâm Tây tới tiệm bán đồ ăn sáng, liếc mắt liền thấy được Tống Triết ở trong đám người, không có cách nào, thật sự quá bắt mắt. Anh đặt mông ngồi xuống đối diện tống Triết: "Vậy là Lý Hiểu Nghệ đang ở bệnh viện à?"
Tống Triết hớp một ngụm sữa đậu nành, lắc đầu: "Hiện giờ vẫn chưa thấy, không thể xác định có phải đang ở phòng bệnh của Lâm Y Nhiên hay không. Đúng rồi, tôi vừa gặp một cô gái, cô ta có tiếp xúc với Lý Hiểu Nghệ."
Ở mi tâm cô gái, Tống Triết nhìn thấy cô ta đang chăm sóc một cô gái ở trong phòng bệnh, hẳn là bạn, sau đó Lý Hiểu Nghệ xuất hiện, cô gái thoạt nhìn không hề kinh ngạc, ngược lại còn cùng Lý Hiểu Nghệ nói chuyện, xem ra hai cô gái này khá thân với Lý Hiểu Nghệ.
Dương Lâm Tây kinh ngạc: "Cậu có nhớ rõ dáng dấp cô gái đó không?"
Tống Triết gật đầu: "Nhớ kỹ, cô gái đó có một người bạn đang nằm viện, tôi cảm thấy không quá khó tìm. Tuổi tác hai cô gái đó sấp xỉ nhau, cỡ tầm hai lăm, hai sáu." Tống Triết tả lại đặc điểm tướng mạo hai người, Dương Lâm Tây càng nghe lại càng cảm thấy quen tai, chờ đã, tóc dài hơi xoăn màu nâu, khóe miệng có nốt ruồi, đó không phải là cô bạn gái của Vương Hưng Trung mà Lưu Nhất Minh cho anh xem hình à?
Dương Lâm Tây lập tức nói: "Cậu chờ chút, tôi cảm thấy hình như mình từng thấy hình cô ta. Để tôi gọi điện hỏi Lưu Nhất Minh một chút."
Tống Triết chớp chớp mắt, gật đầu, Lưu Nhất Minh? Lẽ nào có quan hệ với vụ án mạng?
"Alo, Lưu Nhất Minh, anh gửi hình của Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt qua cho em đi, vâng, Tống Triết nói hình như bọn họ có liên quan với vụ án của Lý Hiểu Nghệ, vâng, vâng, sao cơ? Anh muốn qua đây à? À được, bọn em ở cổng bệnh viện chờ anh! Bất quá, anh cứ gửi hình qua trước cho em đi!"
Sau khi cúp máy, Dương Lâm Tây nhanh chóng nhận được ảnh chụp, anh nói: "Lưu Nhất Minh nói sẽ qua đây, trước tiên cậu xem ảnh chụp đi, xem xem có phải cô gái đó không?"
Tống Triết nhận điện thoại nhìn một chút rồi gật đầu: "Không sai, chính là cô gái này. Hai bọn họ có liên quan tới vụ án nào vậy?"
Dương Lâm Tây khó tin nói: "Tống Triết, cậu có biết chuyện video Vigo đoạn thời gian trước không?"
Tống Triết suy nghĩ một chút: "Có chút ấn tượng, khi đó đang bận vụ án Chiêu Đễ nên không có thời gian xem tin tức. Anh nói một chút xem, là chuyện gì?"
Cậu phát hiện, đoạn thời gian trước xảy ra thiệt nhiều chuyện a!
Dương Lâm Tây lập tức lên tinh thần: "Chính là đoạn thời gian trước đột nhiên trên mạng xuất hiện một video tình ái, nhân vật chính là bạn trai Vương Hưng Trung của Hoàng Dao Tư." Vừa nói, Dương Lâm Tây vừa gõ gõ ảnh chụp của Hoàng Dao Tư: "Mà nữ chính trong video đó chính là bạn tốt Trịnh Tư Duyệt của Hoàng Dao Tư, trong đoạn video đó, Trịnh Tư Duyệt được đánh gạch men."
Dương Lâm Tây lại chỉ vào hình Trịnh Tư Duyệt, trong biểu tình ngơ ngác của Tống Triết tiếp tục nói: "Theo Hoàng Dao Tư nói, bởi vì hai năm trước cô đã dùng rượu trong tiệc sinh nhật của mình, cô cùng Trịnh Tư Duyệt đều say mèm nên Vương Hưng Trung đã nhân cơ hội cưỡng bức Trịnh Tư Duyệt, còn quay video lại để uy hiếp, ép Trịnh Tư Duyệt phải tiếp tục lui tới với mình. Sau đó Trịnh Tư Duyệt phát hiện mình có thai, hơn nữa Vương Hưng Trung cũng vừa đi công tác, Trịnh Tư Duyệt liền tìm tới Hoàng Dao Tư nói ra chân tướng. Ngay lúc này, trên mạng bị phát tán video tình ái của Vương Hưng Trung."
"Bởi vì chuyện video mà Vương Hưng Trung có thể nói là thân bại danh liệt, trốn trong nhà thật lâu, mấy hôm trước hắn tìm thám tử tư điều tra chỗ ở mới của nhóm Hoàng Dao Tư rồi tới tận cửa tìm bọn họ, luôn miệng nói bọn họ đã hại hắn. Khi đó Hoàng Dao Tư đã báo cảnh sát, cảnh sát mang Vương Hưng Trung về cục làm biên bản, sau khi cảnh cáo một phen thì để hắn rời đi. Nào ngờ đâu nửa đêm hôm đó, Vương Hưng Trung đã chết trên một chiếc xe taxi, cổ bị vặn gãy."
"Hung thủ vẫn chưa tìm được?" Tống Triết hỏi.
Dương Lâm Tây lắc đầu: "Vẫn chưa, Lưu Nhất Minh còn đang điều tra. Lúc nãy nghe cậu nói hai cô gái này có quan hệ với Lý Hiểu Nghệ, tôi liền nghĩ tới một khả năng. Cậu không cảm thấy tình cảnh của Trịnh Tư Duyệt cùng Lý Hiểu Nghệ rất giống à? Đều là bị một tên cặn bã dùng video uy hiếp!"
Tống Triết nhìn Dương Lâm Tây, suy nghĩ cũng sáng bừng: "Cho nên ý anh là Vương Hưng Trung bị Lý Hiểu Nghệ giết? Lý Hiểu Nghệ đang giúp hai cô gái kia?"
Dương Lâm Tây vỗ tay: "Không sai! Nếu không phải cậu nói bọn họ quen biết nhau thì tôi cũng không nghĩ tới khả năng này. Thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. Hai cô gái yếu đuối như Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt không thể nào giết được Vương Hưng Trung, thế nhưng Lý Hiểu Nghệ thì có thể a!"
"Chủ nhân chiếc taxi kia vì bị bệnh nên buổi tối không ra ngoài làm việc. Lúc cảnh sát tới nhà thì ông ta mới biết xe mình mất tích. Tuy tên Vương Hưng Trung này xấu tính, thích quay loại video này với phụ nữ nhưng tới tận bây giờ chỉ có Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt có nghi vấn nhất. Những cô gái khác Lưu Nhất Minh cũng đã tìm hiểu qua, cơ bản vừa nghe thấy ba chữ Vương Hưng Trung liền lộ ra biểu tình chán ghét. Điều tra sâu hơn thì có vài cô gái trải qua sự tình giống như Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt. Vương Hưng Trung đã tái phạm chuyện này nhiều lần, trước tiên hắn sẽ kết giao với một cô gái, sau đó lợi dụng say rượu cưỡng hiếp khuê mật của bạn gái, sau đó dùng video để uy hiếp đối phương."
"Sau khi chơi đã rồi, hắn sẽ chia tay cô bạn gái, đồng thời cũng chấm dứt với khuê mật bạn gái. Bởi vì trong tay hắn có video nên phần lớn các cô các đều nuốt trái đắng không báo cảnh sát. Thậm chí có vài cặp bạn tốt bởi vì Vương Hưng Trung mà triệt để chấm dứt."
Tống Triết chán ghét
nhìu mày, gương mặt tuấn tú tràn đầy ghét bỏ: "Nói khó nghe thì chính là ác giả ác báo. Tên cặn bã như vậy chết đi, tôi thật sự muốn vỗ tay khen hay."
Làm cảnh sát, Dương Lâm Tây cũng đặc biệt khinh thường kẻ như vậy, thế nhưng chức trách của cảnh sát ở trên người, hắn chết rồi, bọn họ cần phải tìm ra hung thủ.
Mà bây giờ, bọn họ đã biết, hung thủ chính là Lý Hiểu Nghệ, một âm hồn.
"Vậy Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt thì sao? Bọn anh định xử lý thế nào?"
Dương Lâm Tây: "Phải hỏi Lưu Nhất Minh, vụ án này do ảnh quản lý. Bất quá xét về mặt nổi thì cả hai không có thời gian gây án, cũng không có năng lực đó, không quản thế nào, không có cách nào gán tội danh giết người lên đầu hai cô gái này."
Lúc đang nói chuyện, Lưu Nhất Minh tới.
Tống Triết thấy đối phương thì phất tay báo hiệu, lúc này đã hơn chín giờ sáng, tiệm ăn cũng không còn mấy người.
"Tống Triết!" Lưu Nhất Minh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Lâm Tây, ánh mắt sáng quắc: "Nghe Dương Lâm Tây nói, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt quen biết Lý Hiểu Nghệ?"
Tống Triết nói ra suy đoán của mình với Lưu Nhất Minh: "...tôi đoán là Lý Hiểu Nghệ đã giúp bọn họ trừ khử Vương Hưng Trung. Đúng rồi, thi thể Vương Hưng Trung vẫn còn giữ ở phòng xác chứ?"
"Vẫn còn!"
"Tốt lắm, tôi muốn xem qua thi thể của hắn."
"Đi thôi!"
Trên đường đi, Tống Triết hỏi Lưu Nhất Minh, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt là người thế nào.
"Căn cứ theo chứng cứ thu thập được, tôi xác định hai cô gái này không có thời gian cùng năng lực gây án." Lưu Nhất Minh nói một câu ngắn gọn: "Nói tới hung thủ giết Vương Hưng Trung thì bây giờ chúng ta đã biết là ai rồi, có thể định tội đồng phạm cho hai người."
Tuy Vương Hưng Trung chết cũng không hết tội, thế nhưng hai bọn họ cũng không thể tùy tiện cướp đi tính mạng người khác như vậy.
Tống Triết tự nhiên biết đạo lý này, có đôi khi có một số việc bất đắc dĩ như vậy. Ngoại trừ vò mẻ lại sứt, hoàn toàn không có biện pháp nào khác thì sau khi bị vấp ngã, bạn lại phải gánh chịu trách phạt nặng nề hơn.
Dương Lâm Tây biết Tống Triết nghĩ gì, anh nói: "Nguyên do là vì vụ án này xuất hiện quỷ quái, không thể công khai trước mặt dân chúng, hơn nữa nhóm Hoàng Dao Tư làm vậy cũng vì Vương Hưng Trung quá quá đáng, bọn tôi phải báo lại với cục trưởng mới có thể xem xét việc xử lý."
Tống Triết cười cười: "Vậy thì tốt rồi!" Vô luận nguyên do là gì, phạm tội chính là phạm tội, nếu tùy ý giẫm đạp pháp luật thì quốc gia này sẽ hỗn loạn.
Đến cục cảnh sát, Tống Triết thấy được thi thể Vương Hưng Trung, tùy ý liếc nhìn phần mi tâm hắn.
Đêm khuya, Vương Hưng Trung cực kỳ hoảng sợ ngồi ghế sau taxi, có một bàn tay tái nhợt bóp cổ hắn, dễ dàng lắc một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Vương Hưng Trung đã chết.
Tống Triết thu hồi ánh mắt, khẳng định: "Là Lý Hiểu Nghệ làm!"
Dương Lâm Tây thở dài nói: "Vậy chỉ sợ Vũ Phong chết trước đó, người đại diện chết, Lâm Y Nhiên nổi điên đều không thoát được quan hệ với Lý Hiểu Nghệ!"
Khi đó xem bát quái, nhìn thấy không ít bạn mạng nói là báo ứng thì trong lòng cũng thầm nghĩ, có khi nào là quỷ hồn Lý Hiểu Nghệ quay lại báo thù hay không? Không phải bây giờ anh trở nên mê tín, mà là anh đi theo Tống Triết tiếp xúc với quá nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa ba người bọn họ xui rủi như vậy, chết hết chỉ còn lại duy nhất một người, anh không muốn nghĩ tới hướng đó cũng khó.
Tống Triết rũ tầm mắt, trong lòng cũng thở dài nặng nề.
Đổi thành bất cứ người nào bị đối xử như vậy cũng sẽ chết không cam lòng. Thậm chí còn làm quá đáng hơn.
Tống Triết nhịn không được cuộn ngón tay, mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, kỳ thực trong lòng cậu vẫn luôn có chút khổ sở. Không nói tới chuyện vì báo thù mà để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy có đáng giá hay không, chỉ nói tới thế giới này thật sự có quá nhiều hắc ám cùng tuyệt vọng.
Thế nhưng không quản là Lý Hiểu Nghệ làm người ta đồng tình thế nào, Tống Triết không thể để để mặc cô ta như vậy, Lý Hiểu Nghệ đã bắt đầu biến dị, nếu cứ để mặc thì cô ta sẽ tổn thương những người vô tội khác. Tống Triết hi vọng có thể tìm được rồi siêu độ cô ta.
Trả thù người nên trả thù là đủ rồi.
Ba người vội vàng quay trở lại bệnh viện, bởi vì có cảnh sát nên lần này Tống Triết dễ dàng tìm được phòng bệnh của Lâm Y Nhiên, cũng thấy được cô ta.
Lúc này Lâm Y Nhiên đang nổi điên đập nát hết thảy mọi thứ trong phòng bệnh, biết mặt mình đã bị hủy, hiện giờ giống như một con quái vật, sờ không được tóc của mình, trên mặt đều là vải thương. Cô chưa từng tiếp xúc với người bị axit hủy dung, thế nhưng axit là cái gì, cô không cần nghĩ cũng biết.
Cô biến thành quái vật, triệt để xong đời rồi, đời này đã bị hủy.
"Lý Hiểu Nghệ, mày hài lòng chưa? Mày hài lòng chưa hả? Tao xong đời rồi! Xong đời rồi!" Lâm Y Nhiên phát điên mà rống to, âm thanh the thé tuyệt vọng, hộ lý nghe mà rét run.
Truyện convert hay :
Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh