Tiên Võ Đế Vương

Chương 308


trước sau

Chương 308

“Trưởng lão đừng trêu con nữa, con tới mua đồ”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn xung quanh Vạn Bảo Các, thấy không có người hắn mới khẽ giọng hỏi: “Trưởng lão, người có đạn khói và mê hương không?”

Nghe thứ đồ mà Diệp Thành muốn mua, Bàng Đại Hải nhướng mày: “Tiểu tử, ngươi cần những thứ này làm gì?”

“Con có việc ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta thấy không có ý định gì hay ho rồi”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành, sau những ngày quan sát Diệp Thành chiến đấu, ông ta quá hiểu tính cách của Diệp Thành, bên ngoài trông sáng sủa nhưng cốt cách lại không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì, nhưng dù là vậy thì ông ta cũng vẫn lấy ra một cái túi đựng đồ đặt lên bàn quầy: “Ngươi nhìn xem chỗ này đủ chưa?”

Diệp Thành tươi cười, hắn mở túi đựng đồ ra rồi nhìn vào trong, bên trong đạn pháp cũng phải có hơn năm mươi quả, mê hương có ba bình.

“Không đủ ạ”, Diệp Thành lắc đầu nhìn Bàng Đại Hải.

“Tiểu tử, giá trị những thứ đồ này thật sự không hề ít đâu, ngươi chắc chắn có đủ tiền chứ?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, ông ta hỏi quái dị: “Ngươi đòi lấy nhiều đạn khói và mê hương thế này, trừ phi là định đánh lén?”

“Con định làm gì thì người không cần phải quan tâm đâu”, Diệp Thành ho hắng, tiện tay lấy ra một cái túi đựng đồ, bên trong không chỉ có Linh Thạch mà còn có cả những thứ đồ lộn xộn khác nữa.

Nghe Diệp Thành nói vậy, Bàng Đại Hải nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy đúng. Kiếm được tiền là được, ông ta quan tâm Diệp Thành đánh lén hay trộm cướp làm gì.

Lại lần nữa lấy túi đựng đồ ra, Bàng Đại Hải không quên hỏi một câu đầy hứng thú: “Chỗ này đủ chưa, nếu chưa đủ thì chỗ ta còn nữa, chỉ cần ngươi có tiền thì cái gì cũng có thể mua được”.

“Cho con thêm

một bó tiên thừng, hai giỏ địa lôi đạn, ba túi bột bạch thạch…”, Diệp Thành liệt kê ra một loạt.

Nhận lấy tờ giấy Diệp Thành viết, Bàng Đại Hải đảo mắt qua, ông ta thật sự ngỡ ngàng, nên biết rằng những thứ mà hắn liệt kê ra đều là những thứ mà nữ nhân dùng, ông ta thật sự hoài nghi xem Diệp Thành đang đi cướp hay đi đánh lén.

“Trưởng lão, người nhanh giúp con với, con còn có việc”, Diệp Thành nhìn Bàng Đại Hải với vẻ mặt vô hại.

Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới rồi vỗ vai hắn một cách nặng nề: “Tiểu tử, cướp nhiều thêm một chút”.

Hừ!

Diệp Thành há miệng nhưng chẳng nói nên lời.

“Nào, ngươi cầm lấy đi”, Bàng Đại Hải lấy ra một cái túi đựng đồ rất to nhét vào tay Diệp Thành, sau đó rất tự nhiên lấy ra cái túi đựng đồ có linh thạch từ phía Diệp Thành.

“Bàng trưởng lão, người đêm hôm đi lại nhớ cẩn trọng không vấp phải hố nhé”.

“Hừ, tên ranh mãnh”, Bàng Đại Hải sắp phát điên lên thì Diệp Thành đã chuồn thẳng.

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành vỗ vỗ vào mấy cái túi đựng đồ nặng trĩu mình vừa có được. Đúng như Bàng Đại Hải nói, hắn mua những thứ này là vì muốn cho nữ nhân dùng, chẳng còn cách nào khác, đều do hắn bị ép cả thôi. Trong rừng hoang không chỉ có một tên ở cảnh giới Chân Dương, hắn đương nhiên phải chuẩn bị đủ mọi phương án rồi.

“Đừng trách ta, chỉ là ta bị ép thôi”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm.

Hắn đã định sẵn, khi vào rừng hoang sẽ thay đổi chiến thuật, muốn vào được nội môn thì phải mặt dày, phải dùng mọi cách có thể, cho dù là thủ đoạn của nữ nhân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện