Cuộc so tài ở ngoại môn kéo dài liên tiếp trong ba ngày, tất cả mọi người lần lượt đi ra khỏi Càn Khôn Các, khuôn mặt ai nấy mang theo vẻ lưu luyến.
Từ ngày hôm nay, cái tên Diệp Thành chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phải trong lòng tất cả mọi người.
Mặc dù các đệ tử tham gia vào trận so tài ngoại môn lần này đều có một lần được khôi phục lại tư cách thi đấu nhưng các đệ tử được chọn vào trận Phục Hoạt hãy còn rất nhiều, giống như Doãn Chí Bình và Giang Hạo bị Diệp Thành đánh cho tàn tật nên đến cả khả năng tham gia vào trận Phục Hoạt cũng không có.
Còn Tử Sam bị Diệp Thành trong trạng thái sống dở chết dở đánh bại ở trận Phục Hoạt nên không còn tư cách vào nội môn.
Tuy nhiên cũng có những người vận may khá tốt, ví dụ như Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và vợ Hùng Nhị Đường Như Huyên.
Lúc này, nhân vật làm mưa làm gió là Diệp Thành đang ở trong Linh Đan Các.
“Vết thương quá nặng”, Từ Phúc vuốt râu nói, “cũng may cả chặng đường có sư muội trợ phần tim mạch cho ngươi”.
“Không biết hắn có thể tỉnh lại trước khi thử thách ở rừng hoang bắt đầu không”, Từ Phúc phất áo, rồi lại lấy ra hai bình ngọc, rút vào cái chậu gỗ mà nói: “Ta nghe nói trong số những đệ tử được phái vào thử thách rừng hoang ở ngoại môn có vài tên đang ủ mưu tính kế với Diệp Thành”.
“Đường huynh Giang Dương của thủ từ Giang Hạo ở Nhân Dương Phong, Khổng Tào đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, còn có cả Tả Khâu Minh của Giới Luật Đường, ba tên này đều đã đạt tới tu vi Chân Dương, nếu vào rừng hoang, không giết chết Diệp Thành mới lạ.
Đây mới chỉ là ba người, nếu còn thêm cả trăm tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên khác thì…”
“Lần đầu thu nạp đệ tử, sư muội có suy nghĩ gì?”
Tách!
Cả hai người còn đang nói chuyện thì bên trong chậu gỗ vang lên âm thanh từ trong cơ thể của Diệp Thành, cũng không biết là vì sao mà mật thuật luyện thể mà hắn tu luyện đột nhiên lại tự động vận chuyển, vừa luyện thể vừa đồng thời trị thương.
“Lại là mật thuật dị thường đó”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành và trầm tư.
“Tiểu tử này không hề đơn giản”, Từ