Tiên Võ Truyền Kỳ

Chia Chiến Lợi Phẩm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ở ba hướng khác, mấy người Tạ Vân cũng cầm vũ khí tới, nở nụ cười xấu xa bao vây Dương Bân.

Bốn người phối hợp khá ăn ý, đòn tấn công của Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều để mở đường cho Diệp Thành.

Mười tám lá Thiên Linh Chú được dán lên người Dương Bân khi Diệp Thành đánh ở cự li gần.

“Bốn sư đệ, có gì từ từ nói”, sắc mặt Dương Bân tái nhợt, hắn ta không ngừng lùi về sau.

Hắn thực sự sợ hãi, tuy rằng linh lực chỉ bị phong ấn trong hai mươi giây, nhưng hai mươi giây này cũng đủ để bốn người Diệp Thành làm được rất nhiều việc, ví dụ như đánh ngất hắn, ví dụ như cướp hết toàn bộ bảo bối của hắn.

Dương Bân không dám nghĩ, cũng không ngờ mình lại rơi vào tay bốn sư đệ phía Diệp Thành.

Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, hối hận không nên tham gia vào việc này, không chỉ bị cướp những thứ hắn đục nước béo cò chiếm được từ Tề Dương, mà e rằng toàn bộ tài sản của hắn cũng sẽ bị lấy sạch.

“Đừng nói nữa, ta đây không muốn nghe”, Diệp Thành đã nhào tới.

Thấy Diệp Thành lao tới, Dương Bân đang lùi lại bỗng quay đầu bỏ chạy.


“Đi đâu?”, tốc độ Diệp Thành rất nhanh, ba bước thành hai đuổi theo Dương Bân, đá cho hắn ngã lăn ra rồi quất liền một roi.

A!  
Dương Bân hét lên thảm thiết, không có linh lực bảo vệ, cho dù là người có tu vi ở cảnh giới Chân Dương thì ở trước mặt Diệp Thành cũng không có sức phản kích.

Ya, ya, ya!  
Ở ba hướng còn lại, ba người Hoắc Đằng, Tạ Vân và Hùng Nhị cũng hét lên sát phạt tới, mỗi người đều vung vũ khí trong tay lên, Dương Bân vừa mới ngóc dậy đã lại bị đánh cho ngã nhoài.

“Đã tham gia thì sẽ phải trả giá”, Diệp Thành là người dũng mãnh nhất, hắn không ngừng vung roi sắt mà còn không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vì chỉ có hai mươi giây ngắn ngủi, hắn phải hạ gục được Dương Bân trong hai mươi giây này, nếu không mọi nỗ lực đều sẽ uổng phí.

A!  
A!  
Tiếng hét thảm thiết của Dương Bân không ngừng vang lên, đầu hắn ta bê bết máu.

Ở bên kia, Tề Dương thấy vậy thì thầm nói không ổn, sau đó lật đật chạy tới.

Nếu Dương Bân bị đánh gục thì một mình hắn không thể đấu lại Tử Huyên, mặc dù hắn rất ghét Dương Bân nhưng lúc này hắn cần Dương Bân.

Tuy nhiên hắn vừa bước được hai bước, bóng dáng như quỷ quái của Tử Huyên đã đứng chắn trước mặt hắn, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, sao hắn có thể cho Tề Dương cơ hội đi cứu Dương Bân?  
“Chết tiệt”, Tề Dương cắn răng nghiến lợi muốn xông tới cứu Dương Bân, nhưng sức mạnh của Tử Huyên quá mạnh, ngay cả đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông là hắn ta cũng không thể phá tan phòng ngự.

A!  
Sau khi hét lên một tiếng cuối cùng, Dương Bân đã hoàn toàn ngất đi.

Để không xảy ra sơ sót, sau khi Dương Bân ngất đi, Diệp còn quất thêm hai roi nữa.

Tề Dương thấy không thể cứu vãn được thì cũng không dám hiếu chiến nữa.

Có trời mới biết liệu mấy người Diệp Thành có xử chúng như vậy không! Nếu là như vậy thì kết cục của hắn ta sẽ còn thê thảm hơn Dương Bân.

Sau khi miễn cưỡng chiến đấu với Tử Huyên một hồi, Tề Dương nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.


Tề Dương chuồn mất nhưng Diệp Thành không bảo Tử Huyên đuổi theo, với thực lực

của Tề Dương, nếu hắn ta muốn trốn thì Tử Huyên cũng không ngăn được.

Chúng không còn Thiên Linh Chú, chỉ có thể để Tề Dương đi.

Ngọn núi phía sau nội môn lại chìm vào tĩnh lặng.

Giờ phút này, bốn người đang ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng ngời nhìn vô số bảo bối trước mắt, đánh thắng trận đương nhiên sẽ được chia chiến lợi phẩm.

Dương Bân là đệ tử chân truyền nên bảo bối trong túi đựng đồ của hắn thật sự rất nhiều, mấy trăm nghìn linh thạch không nói, linh thảo, linh dịch, linh phù cũng nhiều đến mức bốn người nhìn mà liên tục nuốt nước bọt.

Điều duy nhất khiến bốn người bọn chúng thất vọng là trong túi đựng đồ của Dương Bân không có bí pháp huyền thuật.

Đệ tử ở cấp bậc như hắn cho dù có bí pháp huyền thuật cũng sẽ ghi nhớ trong đầu chứ không cho người khác cơ hội lấy đi.

“Mỗi người lấy một phần tư, đừng lấy nhiều hơn”, Diệp Thành nói rồi rất tự giác bỏ hơn trăm ngàn linh thạch vào trong túi đựng đồ, mấy người Tạ Vân cũng không lề mề, tốc độ nhặt đồ cũng rất nhanh chóng.

“Ta lấy cái la bàn này”, phân linh thạch xong, Tạ Vân nhanh tay lẹ mắt ôm ngay Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn vào lòng.

Mắt nhìn của tên này được đấy, hình như hắn biết Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn, và cũng biết công dụng của nó.

“Ta lấy cây rìu phá núi này”, Hoắc Đằng cũng nhìn trúng một loại vũ khí tốt tương đương.


Trước giờ hắn luôn hiếu chiến, thích nhất là những vũ khí hung hãn, giống như cặp đại chuỳ của hắn và chiếc rìu phá núi này.

“Vậy viên linh châu này sẽ thuộc về ta”, Hùng Nhị cũng không chậm, lanh lẹ đưa tay lấy viên linh châu đang phát ra linh quang, nhét vào đũng quần, không cần nói, đó cũng là một bảo bối tốt.

Diệp Thành đen mặt nhìn ba người họ.

Ba tên này không ngốc, đã nhặt sạch bảo bối tốt, để lại cho hắn những thứ đa phần là bình thường, điều này khiến hắn hiểu sâu sắc một đạo lý, đó là khi phân bảo bối với ba tên này, chỉ có một chữ: Nhanh.

“Ngươi thoải mái chọn đi”, thấy sắc mặt Diệp Thành tối sầm, ba người dứt khoát nhìn lên bầu trời đầy sao phía xa.

“Các ngươi được lắm!”, Diệp Thành mắng một câu, nhưng vẫn chọn lựa trong đống đồ còn lại.

Quả đúng như hắn nghĩ, trong số những thứ còn lại, tìm một lượt cũng không thấy bảo bối nào đặc biệt bắt mắt.

“Lần sau? Ta nói cho các ngươi biết, lần này về mỗi người hãy ngoan ngoãn tự tu luyện trên núi đi, không có việc gì đừng xuống núi, chưa biết chừng đám nhóc kia lại ôm cây đợi thỏ dưới chân núi đấy!”  
…  
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện