Tiên Võ Truyền Kỳ

Có Thể Kiếm Tiền


trước sau


“Tiến giới”, Diệp Thành hô lên, tu vi ngưng khí tầng thứ nhất của hắn được đột phá lên tầng ngưng khí thứ hai.

Cơ thể Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, đầu tiên là vùng đan hải lớn lên rất nhiều, chân khí càng trở nên tinh tuý hơn, còn kinh mạch và xương cốt lại thêm phần dẻo dai rắn rỏi, vả lại tất cả như được nhuốm màu vàng kim.

Ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành còn phát hiện ra nắm đấm của mình mạnh hơn trước, hắn tự tin một đấm của mình giáng xuống đủ đánh chết một con bò.

Phù!  
Diệp Thành hả hơi, hắn chậm rãi mở mắt.

Rắc!  
Rắc!  
Hắn xoay người vận động cơ thể có phần cứng ngắc của mình, trong cơ thể vang lên âm thanh tiếng xương kêu răng rắc khiến hắn khoái chí vô cùng.

“Không tồi”, Diệp Thành nghe mà hào hứng.

Đương nhiên điều khiến hắn phấn khích không phải những điều này mà là linh lực chứa đựng trong Ngọc Linh Dịch do hắn luyện chế ra, Ngọc Linh Dịch trong tông môn phát không thể so sánh được.

“Ngọc Linh Dịch do chân hoả và địa hoả luyện chế ra quả nhiên không cùng đẳng cấp”.

Diệp Thành nghĩ tới con đường làm giàu.

Có chân hoả, có phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch, dần dần, tốc độ và chất lượng Ngọc Linh Dịch mà hắn luyện chế sẽ càng tăng thêm, không những có thể bổ sung vào vùng đan hải với dung lượng lớn mà còn có thể dùng để đột phá tu vi, đem đi để đổi lấy những món đồ hữu dụng khác.

Diệp Thành kiềm chế lại những suy nghĩ đang dấy lên trong lòng, hắn tiếp tục gọi chân hoả, ngưng tụ thành hình cái lư, từng cây dược liệu lại lần nữa được bỏ vào trong lư.


Vì đã thành công nên hắn càng thuần thục hơn trong việc kiểm soát ngọn lửa, còn linh lực của Ngọc Linh Dịch cũng theo đó mà trở nên thuần tuý hơn.

Khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ngừng luyện chế.

Không phải hắn muốn dừng lại mà vì dược thảo để luyện chế ra Ngọc Linh Dịch đã dùng hết, nói đúng hơn là vì không còn Tuyết Ngọc Lan Hoa nữa.

“Linh thảo khác dùng để luyện chết Ngọc Linh Dịch có thể dễ dàng tìm được ở sau núi, có điều Tuyết Ngọc Lan Hoa thì…”  
Diệp Thành nghĩ tới vấn đề nan giải này.

Hôm qua hắn đi sau núi rất lâu, những linh thảo khác hắn cũng đã hái được về không ít nhưng Tuyết Ngọc Lan Hoa rất khó tìm, hắn cũng chỉ hái được chín cây.

“Phải nghĩ cách hái thêm Tuyết Ngọc Lan Hoa mới được”, Diệp Thành xoa xoa cằm, nơi mà hắn nghĩ tới đầu tiên chính là Vạn Bảo Các.

“Vạn Bảo Các nhiều của quý hiếm, muốn tới đó hái ít Tuyết Ngọc Lan Hoa có lẽ không khó, chỉ là chỗ linh thạch này…”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không quên nhìn vào cái túi đựng đồ của mình mà ho hắng.

Trước đó ở Vạn Bảo Các, vì mua cái bình hồ lô Tử Kim kia mà hắn đã tiêu tốn tất cả vốn liếng của mình, mặc dù rất muốn hái thêm Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng ngặt nỗi cái túi đựng đồ của hắn hiện giờ chẳng còn linh thạch khiến hắn không khỏi vò đầu bứt tai.

“Đi đâu kiếm thêm ít tiền được nhỉ?”, Diệp Thành gại gại đầu, hắn đắn đo, lúc này hắn mới nhận ra không có linh thạch quả là khó làm việc.

“Diệp Thành, ngày mai quyết đấu tại Phong Vân Đài”, đương lúc Diệp Thành mải suy nghĩ thì một giọng nói vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành sáng mắt.

“Có tiền rồi”, Diệp Thành phủi phủi tay, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh Thiên Dương cao chót vót.

Vì từ giọng nói kia, Diệp Thành có thể nhận ra đó chính là Vệ Dương của Thiên Dương Phong.

Cũng phải, hắn từ chối lời mời của Thiên Dương Phong, cũng là đang hạ thấp Thiên Dương Phong.

Hôm đó thủ toạ của Thiên Dương Phong là Chung Lão Đạo mặc dù không thuộc kiểu có thù ắt báo như Cát Hồng nhưng dù gì thì Diệp Thành cũng khiến Thiên Dương Phong mất mặt, không giáo huấn Diệp Thành thì Thiên Dương Phong nhất định không còn uy nghiêm.

Có điều lúc này Diệp Thành lại không bận tâm nhiều đến vậy, trong mắt hắn giờ chỉ có tiền.

Chỉ cần kiếm được tiền, hắn không ngại lên Phong Vân Đài một lần nữa.

Một đêm tĩnh mịch, chớp mắt đã tới ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, các đệ tử của Nhân Dương Phong đa phần đều đã chạy ra ngoài.

Đêm qua, lời khiêu chiến của Vệ Dương bọn họ đều nghe thấy, đối tượng khiêu chiến chính là Diệp Thành, những đệ tử thích xem náo nhiệt đã tụ tập bên dưới Phong Vân Đài từ sớm.

“Ngươi đoán xem lần này Diệp Thành

có thể thắng hay không?”  

Hai bên quyết đấu còn chưa đến, bên dưới Phong Vân Đài bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao.

“Ta thấy Vệ Dương là tu sĩ ngưng khí tầng thứ bảy Đỉnh Phong, cao hơn Triệu Long cả một cảnh giới như vậy, mặc dù chỉ là một cảnh giới nhỏ nhưng thực lực khác biệt rất lớn”.

“Sao ta lại thấy Diệp Thành sẽ thắng nhỉ?”  
“Lẽ nào ngươi quên thủ đoạn của Vệ Dương rồi sao?”  
“Hàn băng chân khí”, nói tới thủ đoạn của Vệ Dương, các đệ tử có mặt không khỏi rùng mình.

“Nhìn kìa, Vệ Dương đến rồi”.

Không biết là ai nói mà ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.

Phía đó, đám người tự giác nhường đường, Vệ Dương mặc đạo bào màu trắng phong độ ngời ngời đi tới, uy danh của hắn không phải vừa, còn những người nhường đường vừa rồi cho hắn đều là những kẻ nịnh hót a dua.

Vệ Dương có vẻ rất thích khi thấy những ánh mắt nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ.

Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng điềm nhiên giả tạo, cứ thế đi thẳng lên Phong Vân Đài, hai tay chắp ra sau, đứng thẳng liếc nhìn tứ phía.

“Diệp Thành cũng đến rồi”.

Chẳng mấy chốc, các đệ tử tới xem trận quyết đấu lại lần nữa xôn xao.

Bóng người đông đúc lại lần nữa nhường đường.

Diệp Thành sải bước đến, dáng đi hùng hồn vững chãi còn khiêng theo thanh Thiên Khuyết nặng hơn một trăm cân.

Ôi chao!  
Thấy thanh Thiên Khuyết, rất nhiều đệ tử không khỏi nuốt nước bọt.

Còn nhớ vài ngày trước, Triệu Long bị thanh Thiên Khuyết này đánh cho phải quỳ xuống đất, nếu như là các đệ tử bình thường mà bị thanh kiếm đập vào người thì nói không chừng sẽ nằm một đống mất.


“Chào các vị huynh đệ”, Diệp Thành tỏ ra rất thân thiện, hắn giơ tay chào, có điều mọi sự nhiệt tình của hắn lại đổi lại bằng sự im lặng không hồi đáp khiến hắn cảm thấy ái ngại.

Không ai để ý quan tâm hắn, hắn hắng giọng, sải bước đi lên Phong Vân Đài.

Lúc này, Vệ Dương đứng thẳng người, hắn trừng mắt nhìn: “Diệp Thành, cái gan của ngươi to đấy, đến lời mời của Thiên Dương Phong mà cũng dám từ chối”, vừa lên tới nơi, Vệ Dương đã lên giọng nạt nộ.

Nghe vậy, Diệp Thành chỉ nhướng mày: “Vệ sư huynh, lời này của huynh không phải rồi, môn quy không hề quy định ta phải gia nhập vào Thiên Dương Phong, vào Thiên Dương Phong hay không là lựa chọn của ta, lẽ nào như vậy là phạm quy?”  
“Đúng là lẻo mép”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng: “Vậy hôm nay ta phải cho ngươi biết kết cục của việc coi thường Thiên Dương Phong”.

Hành động này của hắn khiến tất cả đệ tử bên dưới đều thốt lên kinh ngạc.

“Diệp Thành đang muốn chết sao, Hàn Băng chân khí thâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện đùa đâu”.

“Ta thấy hắn điên thật rồi”.

Trong số những người tới xem trận quyết đấu, có quá nhiều đệ tử đã phải chịu thiệt trong tay Vệ Dương.

Hàn Băng chân khí không giống với chân khí bình thường, một khi thâm nhập vào cơ thể sẽ rất khó chống trả lại, thông thường bọn họ sẽ tránh xa những người có Hàn Băng chân khí, chỉ sợ chân khí đó thâm nhập vào cơ thể mình.

.

Kiếm Hiệp Hay
Diệp Thành lại khác, không hề né tránh mà cứ để chân khí đó kết đông cơ thể mình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện