Tiên Võ Truyền Kỳ

Một Chiêu


trước sau


Nghe vậy Diệp Thành mở tài liệu ra, hắn nhìn lướt qua rồi lập tức nheo mắt, đọc xong hắn mới nhìn Sở Huyên: “Thế lực tà ác được nhắc tới trong tình báo là tu sĩ?”  
“Không rõ”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Đến nước Triệu điều tra rõ ràng rồi hãy hành động, nếu thật sự là tu sĩ mạnh đang quấy nhiễu thì đừng đối đấu với chúng”.

Nói xong Sở Huyên lấy bốn linh phù trong tay áo ra, một tờ xanh, một tờ tím và hai tờ vàng, nhét vào tay Diệp Thành: “Màu xanh là Thiên Hành Phù Thiên Cấp, một khi sử dụng nó thì tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thông thường sẽ không đuổi kịp được ngươi, nhưng thời gian có hạn, chỉ kéo dài được một khắc.

Màu tím là thuật ẩn thân Huyền Cấp, nếu gặp nguy hiểm có thể dán lên người, dùng chân khí khởi động, kẻ ở cảnh giới Linh Hư bình thường cũng rất khó phát hiện.

Còn linh phù màu vàng, bên trong có phong ấn Kỳ Môn Khốn Thiên Trận, nếu có kẻ nào mạnh khiến ngươi không đấu lại được thì hãy giải trừ cấm chế, sẽ nhốt được tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường”.

“Cảm ơn sư phụ”, Diệp Thành cầm bốn tờ linh phù mỉm cười toe toét.

Ngoài bốn tờ linh phù đó ra, Sở Huyên còn đưa cho Diệp Thành một miếng ngọc giản: “Trong giản ngọc này có phong ấn Thiên lý Truyền Âm Phù, nếu gặp nguy hiểm hoặc gặp phải kẻ mạnh không thể chống lại được, ngươi có thể cầm nó xin tông môn cứu trợ”.

“Còn có thứ hay ho thế này nữa ạ”, Diệp Thành cười hì hì.

“Đi đi!”, Sở Huyên nhẹ nhàng vẫy tay: “Làm xong nhiệm vụ, lập tức về tông môn”.


Vâng!  
Diệp Thành cất bốn tờ linh phù, đồng thời cất cả Tử Huyên đi, trước khi đi hắn còn không quên cầm mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên bàn đeo lên cổ.

“Sư phụ đừng nhớ đồ nhi nha!”, Diệp Thành cười hềnh hệch rồi xoay người chạy ra khỏi phòng trúc nhỏ.

Nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Sở Huyên thầm thở dài: “Tiểu tử, ngươi có thể về trước khi cuộc thi của ba tông diễn ra hay không còn tuỳ thuộc vào may mắn của ngươi”.

Sau khi xuống Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đi thẳng đến ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành về ngoại môn rồi!  
Diệp Thành vừa xuất hiện ở ngoại môn, câu nói này dường như mọc thêm cánh, bay khắp ngoại môn.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Hôm qua Diệp Thành đã đánh bại Tề Dương đấy”.

“Tề Dương? Tề Dương đệ tử thứ tám trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông ta?”  
“Đây… đây là tiền lệ chưa từng có từ khi Hằng Nhạc ta lập phái đến nay!”  
Dọc đường đi, Diệp Thành nghe thấy nhiều nhất là tiếng bàn tán và giọng nói ngạc nhiên, hắn đi tới đâu, đệ tử ngoại môn đều sẽ rất ăn ý nhường đường cho hắn.

Diệp Thành của hôm nay đã không còn là đệ tử thực tập cảnh giới Ngưng Khí mới bước vào Hằng Nhạc Tông ngày nào nữa.

“Diệp Thành”, Diệp Thành đang đi thì một tiếng quát hung ác đột nhiên vang lên, một bóng người chắn đường hắn, hắn nhìn kỹ lại thì thấy chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.

Đôi mắt tên này hằn lên tia đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta đang cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, chỉ muốn xé xác Diệp Thành thành từng mảnh ngay tại chỗ.

Tử Sam đột nhiên chặn đường Diệp Thành khiến cho rất nhiều đệ tử đi qua đứng lại vây xem, ân oán của hai người họ, toàn bộ đệ tử ở ngoại môn này có ai không biết.

Tuy nhiên Diệp Thành lại không hề liếc nhìn hắn ta mà đi thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy tiếng quát của Tử

Sam.

“Ngươi thật ngông cuồng”, bị Diệp Thành phớt lờ, Tử Sam giận tím mặt, hắn ta lập tức tung chưởng thành dao, ném về phía Diệp Thành.


Thấy thế, mắt Diệp Thành chợt lạnh, hắn lập tức cất bước.

Mọi người chỉ thấy một bóng dáng như ma quỷ vút qua, chưởng đao của Tử Sam còn không chạm nổi tới góc áo Diệp Thành.

Ầm!  
Theo tiếng ầm nổ vang, Tử Sam giây trước đang đứng ở đó, giây tiếp theo đã dính trên tường đá rắn chắc, mà cổ hắn còn đang bị Diệp Thành bóp lấy.

“Thân… thân pháp thật kỳ lạ”, các đệ tử xung quanh đều há mồm nhưng nhất thời không nói được gì.

“Không… không thể nào”, Tử Sam bị Diệp Thành bóp cổ, hai mắt lồi ra, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt không thể tin được, thậm chí hắn còn không nhìn thấy Diệp Thành ra tay như thế nào.

Hắn không thể chấp nhận được Diệp Thành đã mạnh thế này, mạnh đến mức hắn không thể phản kháng.

Mặt Diệp Thành lạnh như sương giá, hắn ghé vào tai Tử Sam rồi lạnh lùng nói: “Lần này ta coi như não ngươi úng nước, nếu có lần sau, ta không ngại giết ngươi luôn đâu”.

Trán Tử Sam nổi gân xanh, hắn muốn nói gì đó nhưng cổ bị bóp chặt, không nói được lời nào.

Uỳnh!  
Mà lúc này, ở hướng Địa Dương Phong vang lên tiếng ầm lớn, một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện.

Cảm nhận được Cát Hồng sắp ra tay, Diệp Thành mới buông Tử Sam ra, sau đó liếc nhìn về hướng Địa Dương Phong, dường như hắn có thể nhìn thấy bóng người đang đứng trên đỉnh núi sừng sững xuyên qua làn sương mù mờ mịt.


“Cát trưởng lão, trông chừng đệ tử cho kỹ, nếu còn có lần sau thì đừng trách con ra tay độc ác”, Diệp Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, bước xuống núi.

“Diệp Thành”, trên Địa Dương Phong, sắc mặt Cát Hồng thâm trầm đáng sợ, bàn tay đằng sau vạt áo đã nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, trong mắt ông ta hiện lên sát khí lạnh băng.

Chẳng bao lâu Diệp Thành đã được thấy cách luyện ra Thiên Tịch Đan.

Diệp Thành kinh ngạc phát hiện để luyện được Thiên Tịch Đan cần hơn năm trăm loại linh thảo, hơn nữa có một số loại đừng nói thấy, thậm chí là nghe hắn cũng chưa từng được nghe.

“Chẳng trách Thiên Tịch Đan khó luyện như thế”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chỉ riêng hơn năm trăm loại linh thảo này thôi cũng khó mà thu gom đủ”.

Sau đó Diệp Thành để lại nửa viên Thiên Tịch Đan về chỗ cũ.

Tuy rằng đã biết cách luyện Thiên Tịch Đan, nhưng cấp bậc linh hồn của hắn vẫn còn kém xa, muốn luyện được Thiên Tịch Đan thì cấp bậc tối thiểu của linh hồn cũng phải ở cấp Thiên, nếu không thì không thể luyện thành.

“Chuyện này tính sau vậy”, Diệp Thành khẽ xoay người bước ra khỏi Tiểu linh viên, trước khi đi còn để lại rất nhiều tài nguyên dùng để tu luyện..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện