“Ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, ngươi có tư cách để biết sao?”, Ngô Trường Thanh lạnh giọng.
“Nói cũng đúng”, Diệp Thành xuýt xoa: “Trước đây con chỉ là một tên đệ tử không có gì nổi bật ở ngoại môn Chính Dương Tông, đương nhiên không có tư cách để biết, có điều Ngô trưởng lão nói con vào cấm địa thì đúng là oan cho con quá rồi.
Con còn chẳng biết tới chuyện có cấm địa, vả lại đã là cấm địa thì nhất định phải có người với tu vi cao như trưởng lão trông coi.
Người nói một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như con có vào nổi không?”, Ngoài ra, cho dù có vào được tới đó thì người nghĩ con có gan vào sâu hơn không? Đầu con đâu có bị úng nước…”
Diệp Thành nói một tràng, mà nói câu nào cũng có lý khiến Ngô Trường Thanh không thể phản bác lại.
“Đủ rồi”, Ngô Trường Thanh gằn giọng ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng lên như quả cà chua vậy.
“Dù sao thì con cũng chỉ ở đây ngắm sao thôi”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Ngắm sao? Ngươi lừa ai đấy?”, Ngô Trường Thanh lạnh lùng nói, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diệp Thành đang nói dối.
Nửa đêm ra đây ngắm sao, ai mà tin được, hơn nữa Diệp Thành còn được Gia Cát Vũ đưa đi, bây giờ không tìm được Gia Cát Vũ, chắc chắn có khuất tất.
“Ngô trưởng lão”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới xen vào, vuốt râu cười bảo: “Diệp Thành nói không phải không có lý, một là hắn không biết có cấm địa, hai là cũng không biết cấm địa ở đâu.
Điểm thứ ba lại càng không có khả năng, hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi, hắn đâu có ngốc mà vào cấm địa, đến đó có khác gì tự tìm cái chết? Hơn nữa chẳng lẽ vì nửa đêm Diệp Thành ở đây ngắm sao mà đã kết luận hắn có liên quan đến chuyện này, có phải là trẻ con quá không? Hay là ngươi hoàn toàn không coi Hằng Nhạc Tông ta ra gì?”
Nói đến đây, khí thế Không Minh đỉnh phong của Dương Đỉnh Thiên từ từ lộ ra, mặc dù ông ta đang mỉm cười nhưng lại tạo cho Ngô Trường Thanh áp lực rất lớn.
Sắc mặt Ngô Trường Thanh càng thêm u ám: “Chư vị, Diệp Thành có phải kẻ hiềm nghi hay không trong lòng chúng ta đều biết.
Đúng là một mình hắn không thể vào được cấm địa, nhưng mọi người đừng quên còn có Gia Cát Vũ, được Gia Cát Vũ đưa vào cũng không phải không có khả năng”.
“Vậy thì đúng rồi, ngươi đi tìm Gia Cát Vũ đi”, Đạo Huyền Chân Nhân chế nhạo.
! “Ta…”, Ngô Trường Thanh bị lời của Đạo Huyền Chân Nhân làm cho á khẩu không nói nên lời.
Nếu lão tử tìm được Gia Cát Vũ thì còn phải ở đây nói nhảm với mấy người sao?
Lúc này lại có một bóng người khác từ trên không bay tới, đáp xuống bên cạnh Ngô Trường Thanh, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: “Ngô trưởng lão, tìm được Gia Cát Vũ rồi”.
“Tìm được rồi?”, hai mắt Ngô Trường Thanh sáng lên: “Ở đâu?”
“Ông ta đang ở trên sườn núi nhỏ đối diện… ngắm sao”, trưởng lão đó khẽ giọng nói, vừa nói vừa chỉ vào sườn núi nhỏ xa xa ở phía đối diện, loáng thoáng có thể trông thấy một lão già đang vắt chân ngắm sao.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh thở không ra hơi, suýt nữa nhảy dựng lên.
Nửa đêm ông ta ngắm sao, Diệp Thành cũng ngắm sao, có phải mấy người rảnh không mà chạy tới Chính Dương Tông của ta ngắm sao?
“Thông báo cho chưởng giáo sư huynh”, mặt Ngô Trường Thanh xanh mét, cuối cùng ông ta nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên, sau đó phất tay áo đi vào hư không, phóng tới sườn núi nhỏ đối diện: “Gia Cát Vũ, ta phải xem xem ông giải thích thế nào”.
Không chỉ Ngô Trường Thanh mà bốn phương