“Xem ra thứ mà lão già này thật sự muốn có chính là ánh sáng trắng trong gương bát quái kia”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn nheo mắt lại rồi lại nhìn vào ánh sáng trắng kia: “Rốt cục là gì mà khiến một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên điên cuồng như vậy chứ?” Ngay sau đó, Diệp Thành đã đoán ra nó là gì.
“Đó là sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nheo mắt, trong chốc lát hắn nghĩ thông một số chuyện: “Gia Cát Vũ quả thực muốn có sức mạnh nguyên thần bên trong gương bát quái kia, dưới sự luyện hoá của chân hoả, tà niệm nguyên thần bị tiêu diệt, lúc này mới để lộ ra sức mạnh nguyên thần”.
“Chẳng trách mà ông ta kích động như vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Cho dù chỉ là chút sức mạnh nguyên thần nhưng cũng có khả năng giúp ông ta đột phá tới cảnh giới Thiên, hoặc có thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần.
Gia Cát Vũ, xem ra ông nhặt được bảo bối rồi”.
Mặc dù biết đó là sức mạnh nguyên thần nhưng Diệp Thành không dám mơ mộng hão huyền.
! Hắn biết cho dù mối quan hệ với Gia Cát Vũ có tốt thế nào đi nữa, cho dù Gia Cát Vũ có hào phóng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đem sức mạnh nguyên thần chia cho hắn, vì sức mạnh nguyên thần đối với một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói là thứ vô cùng quan trọng.
Ở bên, Gia Cát Vũ vẫn sáng mắt nhìn từng luồng sức mạnh nguyên thần kia, có vài lần ông ta thậm chí còn không kiềm chế nổi mà ra tay.
Thấy Gia Cát Vũ kích động như vậy, Diệp Thành khẽ ho hắng: “Con nói này, trông người có vẻ rất vui”.
“Thừa lời”.
“Vậy chúng ta thương lượng phân chia thế nào nhé?”, Diệp