Bởi vì kéo dài thời gian nên mọi người trong sân tạm thời đều im lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một khắc, hai khắc, ba khắc…
Nhưng Diệp Thành vẫn chưa xuất hiện, vị trí của Gia Cát Vũ cũng vẫn để trống.
“Ta đang thắc mắc sao tiểu tử này sao có thể lên đây được”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ngửa đầu nhìn lên khoảng hư không cao một trăm nghìn trượng: “Bay lên cao như thế không sợ ngã xuống mà chết sao?”
“Hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, đương nhiên không bay lên được”, Phục Nhai cũng ngửa đầu nhìn, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên hư không cách một trăm nghìn trượng qua từng tầng mây mù: “Chắc chắn là Gia Cát Vũ đưa hắn lên, nhưng Gia Cát Vũ đâu? Ông ta vứt một tên nhóc ở cảnh giới Nhân Nguyên lên đó là có gì gì?” ! “Hay để ta lên đó đón hắn nhé!”, Huyền Thần ngẩng đầu lên nói.
“Không cần”, Đông Hoàng Thái Tâm thong thả nói, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Lúc này Diệp Thành vẫn đang ngồi trên khoảng không cao một trăm nghìn trượng, hắn trơ mắt nhìn về nơi Gia Cát Vũ rời đi, hắn đã chờ cả đêm mà vẫn không thấy lão ta quay lại.
“Bà nó, không phải ông quên ta rồi đấy chứ!”, Diệp Thành chửi bới, hắn đang nghĩ có phải lão già Gia Cát Vũ đã đi rồi không? Vì vui quá mà quên mất hắn.
Nhưng một đêm này, Diệp Thành cũng có sự thay đổi rất lớn.
Quan trọng nhất là linh hồn của hắn, sau khi dung hoà tia sức mạnh nguyên thần đó, cả linh hồn hắn đều được bao phủ bởi một tia sáng trắng mờ nhạt, mang đến cho hắn cảm giác an toàn chưa từng có.
Mặc dù chỉ là một tia sức mạnh nguyên thần mong manh, nhưng linh hồn hắn vẫn thăng hoa