Ở hiện trường, người cảm nhận được rõ rệt nhất vẫn là Hoa Vân.
Hắn có thể cảm nhận được áp lực từ phía Diệp Thành, đặc biệt là khí tức của Diệp Thành khiến hắn cảm thấy kẻ đối diện mình và trước đây không phải cùng là một mà là một con mãnh thú vậy.
Rầm! Khi tứ phương còn đang chưa hết bất ngờ thì Diệp Thành đã tung chưởng thật mạnh địch lại một chưởng của Hoa Vân.
Ngay lập tức, chưởng mạnh bạo của cả hai tên va chạm vào nhau khiến cả hai lùi về sau một bước.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Hoa Vân đan tay lại với nhau, sau đó nhanh chóng sử dụng thủ ấn.
Đột nhiên, xung quanh hắn bắt đầu hình thành nên khí lưu, sau đó ngưng tụ thành kiếm khí, rất nhiều kiếm khí giống như bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn dắt, cứ thế di chuyển theo quỹ đạo và hình thành nên cơn gió lốc kiếm khí.
“Cuồng Phong Kiếm”, sau tiếng hô của Hoa Vân, cơn cuồng phong kiếm khí ngưng tụ kia cứ thế bay về phía Diệp Thành, những nơi mà nó quét qua đều để lại từng đường kiếm trên chiến đài rắn chắc.
! “Đệ tử chân truyền thứ hai cũng có năng lực đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thân thủ vững vàng hơn, kiếm Thái Cực cũng theo đó mà được vung ra, mũi kiếm chĩa về khiếm khí cuồng phong kia: “Thiên Canh Kiếm Trận”.
Vút! Vút!
Đột nhiên, từng đường kiếm khí bay ra, cũng theo đó mà tự ngưng tụ lại, cuối cùng hình thành nên kiếm khí khổng lồ đâm lại phía kiếm khí cuồng phong kia.
Rầm!
Kiếm khí của cả hai bên dần dần tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Kiếm khí bị phá, cả