“Hay lắm”, Diệp Thành liếc nhìn và gọi tiên hoả đã biến thành màu đen ra.
“Màu đen?”, thiếu nữ kia tỏ vẻ bất ngờ, cô nhóc tiến lên phía trước chớp chớp mắt nhìn tiên hoả trong tay Diệp Thành: “Đây là lần đầu tiên ta thấy chân hoả màu đen đấy”.
“Đúng rồi, cô biểu diễn luyện chế linh đan mấy vân?”, Diệp Thành cất tiên hoả đi và nhìn sang cô bé.
“Ba vân”, cô bé giơ ba ngón tay.
“Cô có thể luyện ra được linh đan ba vân đúng là không hề đơn giản”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Linh đan ba vân đã là gì, sư tỉ của ta còn có thể luyện ra linh đan bốn vân cơ”.
“Bốn vân, sư tỉ?”, Diệp Thành nhướng mày hỏi dò: “Sư tỉ của cô nương không phải là Huyền Nữ chứ?”
“Đương nhiên là tỷ ấy rồi”, tiểu cô nương cười khúc khích: “Tỉ ấy chính là người kế nhiệm tương lai của Đan Thành, khả năng luyện đan của tỉ ấy khiến tất cả luyện đan sư trẻ tuổi ở Đại Sở phải ngưỡng mộ, đến cả một số lão bối luyện đan sư cũng không phải đối thủ của tỉ ấy, tỷ ấy được định sẵn là một truyền thuyết bất bại rồi”.
“Đừng nói truyền thuyết với ta, ta không tin truyền thuyết”, Diệp Thành tìm một vị trí và ngồi xuống”.
“Tại sao ngươi không tin?”, thiếu nữ kia nhìn Diệp Thành: “Ngươi đang nghi ngờ thuật luyện đan của sư tỉ ta phải không?”
“Đương nhiên không phải”, Diệp Thành lắc đầu