“Tên khốn khiếp nhà ngươi”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo và hếch cái mông lên.
“Lão già sống mãi không chết, cái mông cũng to thật đấy”, Diệp Thành cũng chẳng vừa, hắn xắn áo lên, hếch mông cao hơn.
“Còn đẩy nữa là ta đánh rắm đấy”.
“Người đánh rắm còn ít lắm”.Màn tiếp theo thật sự đặc sắc.
Diệp Thành và Gia Cát Vũ chẳng buồn quan tâm tới thể diện nữa, cả hai người đều hếch mông lên huých qua huých lại khiến những người qua đường phải nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Lại nhìn sang Từ Phúc, ông ta đã quay đầu đi, day trán và tỏ vẻ không hề quen biết hai người này.
Còn Bích Du ở bên đương nhiên hết sức ngại ngùng vì Gia Cát Vũ không ngừng đẩy Diệp Thành và khiến cơ thể Diệp Thành liên tục nhao về phía cô, khuôn mặt Bích Du cứ thế đỏ lựng lên.
Không biết từ bao giờ cả hai người mới dừng lại và ngồi uống rượu với nhau.
Nào ai ngờ nổi cả hai người vừa rồi còn như muốn lao vào đánh nhau mà lúc này lại như đôi bạn tâm tình vậy.
“Tiểu tử, đợi đại hội đấu đan kết thúc, chúng ta…”
“Không đi”, không đợi Gia Cát Vũ nói xong, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn biết Gia Cát Vũ lại định đưa hắn tới nơi khác để làm loạn.
“Ừm, ta còn chưa nói xong mà”.
“Dù sao thì con cũng không đi”, Diệp Thành quay đầu đi.
.
truyện ngôn tình
Thời gian cứ thế dần trôi, hội trường đã kín người từ bao giờ.
Phía trên, Đan Thần ngồi đó,