“Đan Thần, chân hoả của hắn ta có phần khác thường, đây là chân hoả màu đen”, trên vị trí trên cao, một trưởng lão vuốt râu nói.
“Quả thực có phần khác thường”, Đan Thần mỉm cười đáp lời.
“Gần đây sao thế nhỉ? Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông có chân hoả màu vàng kim, một tên thanh niên đeo mặt nạ có chân hoả màu đen, cho dù là vàng kim hay đen thì đây đều là loại chân hoả trước nay chưa từng xuất hiện”.
“Ngọn lửa của ngươi sao lại có màu đen xì thế kia?”, phía này, Vi Văn Trác đứng cách Diệp Thành gần nhất nhìn tiên hoả của hắn với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Nói thì dài lắm”, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa nói bằng giọng ý tứ: “Đó là chuyện vào một đêm trăng thanh gió mát, ta không sợ hãi điều gì cứ thế bước trên con đường lớn, rồi đột nhiên…”
“Khốn khiếp, đừng ra vẻ thần bí nữa”, Vi Văn Trác tức giận: “Suýt thì khiến ta đái ra quần”.
“Không sao, đừng nghe hắn nói, ta rất thích cảm giác kích thích này”, Trần Vinh Vân ở phía trước quay đầu lại một cách phong trần và đương nhiên là không quên vuốt tóc.
“Nói thì nói, đừng có hất tóc nữa được không?”
“Ngươi không hiểu rồi, đây gọi là khí chất, khí chất hiểu không?”, nói rồi, Trần Vinh Vân lại hất đầu và không quên vuốt tóc.
“Theo ta thấy thì nên nhổ trọc đầu hắn đi”, Vi Văn Trác nói bằng giọng than thở.
“Cũng có phải chưa từng nhổ đâu”, Lý Chương cũng chêm vào sau đó nhìn sang Từ