“Độc nhất vô nhị sao?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Có thể nói là như vậy”.
“Bên trên còn khắc thuật phòng ngự, không tồi”, Diệp Thành xoa cằm đánh giá.
“Tiểu hữu đúng là có con mắt nhìn, đến cả cái này mà cũng nhìn ra”, nữ tử kia tỏ vẻ bất ngờ.
“Bao nhiêu tiền nhỉ?”“Tiểu hữu muốn mua cả hai bộ sao?”, nữ tử kia hỏi.
“Mua cả hai có bớt không?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.
“Đương nhiên có rồi”, nữ tử kia vuốt lọn tóc vừa xoã xuống, đáp: “Một bộ sáu trăm nghìn linh thạch, mua hai bộ bớt hai trăm nghìn, ừm, tổng là một triệu linh thạch”.
“Một…một triệu?”, Diệp Thành ngẫn người, hắn cứ thế nuốt nước bọt.
“Đây là nghê thường độc nhất vô nhị mà”, thấy thái độ đó của Diệp Thành, nữ tử kia khẽ cười: “Tiểu hữu đã có thể nhìn ra được thuật phòng ngự trên nghê thường thì đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của nó, nó không chỉ đơn thuần là đẹp thôi đâu”.
“Có thể bớt hơn một chút nữa được không?”, Diệp Thành cười trừ.
“Không thể bớt hơn được”, nữ tử kia lắc đầu nói.
Diệp Thành cứ thế cắn đầu ngón tay, vừa cắn vừa nhìn hai bộ nghê thường, một triệu linh thạch không phải nói chơi, nghĩ tới đống linh thạch có thể chất thành ngọn núi nhỏ, hắn thật sự cảm thấy xót xa.
Có điều khi nghĩ tới phong thái Sở Huyên và Sở Linh mặc bộ nghê thường này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy kích động.
Mua!
Cuối cùng, Diệp Thành vẫn nghiến răng, chiều gái là chuyện lớn, tiền hết vẫn có thể kiếm, bộ nghê thường độc nhất vô nhị này chẳng thể tìm được ở đâu khác, hắn biết nên vung mạnh tay một lần.
“Tiền bối, lấy xuống cho ta nhé?”, Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ trong ngực áo, hắn đưa cho nữ tử kia mà đau thắt lòng.
Nữ tử kia mỉm cười phất tay lấy hai bộ nghê thường kia xuống sau đó còn đưa cho Diệp Thành