Xung quanh các tòa cao ốc mọc lên san sát nhau, ngoài đường đông đúc xe cộ qua lại.
Diệp Niệm Ninh đứng trên ban công tầng ba mươi của một tòa nhà cao tầng, một tay đút túi quần, tay kia chỉ về phía xa, sau đó thở dài thườn thượt.
"Ký chủ, cậu đứng ở đây làm gì?" 88 thấy Diệp Niệm Ninh đứng ở đây đã nửa tiếng, nhịn không được hỏi.
"Tôi đứng trên cao tầng nhìn xuống, ngắm thế gian người đi lại ngược xuôi. Hồng trần vội vã lâu không thấy, năm tháng thoáng chốc đã qua*." Diệp Niệm Ninh nói xong rồi lại thở dài.
*Câu này được viết ra phù hợp với người sống tách biệt, không coi mình là người trong thế giới.
"Câu này có ý gì?"
"Có nghĩa là..."
Diệp Niệm Ninh nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, câu này là trong lúc vô tình cậu nhìn thấy từ một blogger tâm hồn nào đó, cảm thấy nghe hay nên cậu bèn ghi lại. Ngày thường cũng chỉ lấy ra làm bộ văn vẻ, nào biết câu này rốt cuộc có nghĩa là gì.
Cậu nghĩ nghĩ, không thể để mất mặt trước một hệ thống được, vì vậy ra vẻ cao thâm nói: "Haiz, máy móc như cậu không thể hiểu được đâu."
Nghe thấy hết mọi suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh 88 im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không vạch trần cậu, vì vậy nó cứng nhắc thay đổi chủ đề, "Ký chủ, chân cậu có tê không?"
Diệp Niệm Ninh lắc lắc chân, nói: "Hình như có một chút."
"Vậy sao cậu còn đứng đây?"
"Giác ngộ nhân sinh."
Hừ, cậu mới không thừa nhận là cậu đứng đây để đợi đồ ăn ngoài đâu.
"Cậu đợi đồ ăn thì không thể đến phòng làm việc chờ sao?" 88 bất lực nói.
Diệp Niệm Ninh nghi hoặc hỏi: "Làm sao cậu biết anh đang đợi đồ ăn?"
"Kể từ khi bị trói định lại với nhau, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, vậy nên cậu nghĩ gì tôi đều biết." 88 giải thích.
"...Fuck, cậu còn có công năng này?"
"Đương nhiên, nếu nhiệm vụ quá khó, tôi còn có thể trợ giúp cậu một chút."
"Ví dụ như?"
"Cho cậu vài lời động viên."
"Haha, anh cảm ơn cậu!"
"Không có gì."
Tiếng cười máy móc của 88 vang lên, khiến cho toàn thân Diệp Niệm Ninh đều cảm thấy không thoải mái, liền vội vàng hỏi: "Vậy anh đây cũng có thể nghe được suy nghĩ trong lòng cậu hay không?"
"Không thể."
"Cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của anh, tại sao anh lại không thể? Thật không công bằng!"
"Kí chủ, tôi không có nội tâm."
88 ném cho Diệp Niệm Ninh một cái emoji mặt cười.
"Cậu còn có thể phát biểu tượng cảm xúc? Được đó nha... người anh em!" Nháy mắt Diệp Niệm Ninh đã bị gói biểu tượng cảm xúc này thu hút, mặt đầy vẻ mới lạ.
"Bởi vì emoji có thể dùng để biểu đạt cảm xúc rất tốt, cho nên Chủ thần đã cài thêm phần mềm này vào."
"Chủ thần của các cậu còn rất chu đáo nha."
"Đúng vậy."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại rất không đúng lúc mà vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Niệm Ninh lấy di dộng ra xem, là đồ ăn được giao tới.
Cậu nhếch miệng cười: "Cuối cùng người anh mong chờ cũng đến."
"Mong chờ cái gì..., ký chủ?" 88 nghi hoặc hỏi.
"Một lát cậu sẽ biết." Diệp Niệm Ninh nhanh chóng trả lời rồi nhận điện thoại, cậu đặt di động bên tai, cố ý hạ giọng nói, "Alo, xin chào."
"Xin chào, đồ ăn của cậu đến rồi, cậu có tiện xuống lấy không?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Diệp Niệm Ninh làm bộ ho khan hai tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không tiện lắm, có thể phiền anh đưa lên giúp không?"
"Được, cho hỏi cậu ở tầng mấy?"
"Tầng 30. Đúng rồi, thang máy ở đây bị hỏng, anh chịu khó đi thang bộ được chứ?" Diệp Niệm Ninh phải cắn chặt môi dưới mới không để bản thân cười thành tiếng.
"Ừm, được."
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh liền trực tiếp cười lớn, nghĩ đến vừa rồi cậu bắt "quỷ đáng ghét" kiếp trước leo 30 tầng lầu để đưa đồ ăn là cậu liền vui đến không chịu được.
Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc đồng phục giao hàng, đội mũ bảo hiểm thở dốc bước đến chỗ Diệp Niệm Ninh, "Xin chào, cậu có phải là bố Ninh không?"
Diệp Niệm Ninh nhịn cười gật đầu, "Đúng vậy, tôi là bố Ninh!"
"Đây là đồ cậu gọi, của cậu đây." Người đó đưa thức ăn cho cậu, Diệp Niệm Ninh thấy hắn xoay người rời đi, vội kêu tên hắn: "Này, Thẩm Ý Phong!"
Thẩm Ý Phong dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, cố nén giận hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ở lại ăn cơm với tôi, tôi trả tiền cho."
"Không được, tôi còn phải làm việc." Thẩm Ý Phong cự tuyệt.
"Năm trăm!"
Thẩm Ý Phong không để ý đến cậu.
"Một ngàn!"
Thẩm Ý Phong vẫn không để ý đến cậu.
"Hai ngàn!"
Thẩm Ý Phong lại lần nữa không để ý đến cậu.
"Ba ngàn!"
Thẩm Ý Phong dừng lại, quay người mỉm cười nói với Diệp Niệm Ninh: "Thành giao, Wechat hay Alipay?"
Diệp Niệm Ninh trong lòng trợn tròn mắt, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Thẩm Ý Phong, chuyển xong liền nhét túi thức
ăn vào ngực cậu ta, "Ăn đi."
Thẩm Ý Phong cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó mở hộp đồ ăn ra ăn, Diệp Niệm Ninh ghét bỏ nhìn cậu ta ăn ngấu nghiến, kỳ quái hỏi: "Cậu không phải có bệnh sạch sẽ sao?"
"Không có!" Thẩm Ý Phong lắc đầu mơ hồ không nói rõ.
"À? Thật sao? Tôi nhớ..." kiếp trước bệnh sạch sẽ của cậu đặc biệt nghiêm trọng mà.
Nửa câu sau Diệp Niệm Ninh không nói ra, ngẩng đầu đánh giá Thẩm Ý Phong, cả người đều lấm lem mồ hôi, một chút cũng không giống cái người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng ở kiếp trước.
"Làm sao?" Thẩm Ý Phong thuận miệng hỏi một câu.
"Không có gì. Mà này, cậu biết tôi là ai không?" Diệp Niệm Ninh mặt đầy chờ mong nhìn Thẩm Ý Phong.
Thẩm Ý Phong nuốt thức ăn, nghiêng đầu nhìn kỹ Diệp Niệm Ninh, "Biết, cậu là cái người tên Diệp Niệm Ninh kia đúng chứ? Bài《Tứ Dư》của cậu nghe rất êm tai."
Diệp Niệm Ninh kiêu ngạo đáp: "Tôi viết đương nhiên phải hay!"
"Không khiêm tốn một chút nào." Thẩm Ý Phong liếc mắt, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Diệp Niệm Ninh nhún vai, "Khiêm tốn làm gì, tôi vốn dĩ rất ưu tú."
Thẩm Ý Phong gật gật đầu, sự suất sắc của Diệm Niệm Ninh cậu quả thật không thể nào phản bác.
"Tôi nhớ trước đây hình như cậu từng đóng một bộ phim?" Diệp Niệm Ninh liếc nhìn cậu ta, vờ như thuận miệng đề cập đến chuyện này.
Thẩm Ý Phong trầm mặc một lát mới khẽ ừ, Diệp Niệm Ninh nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Kiếp trước cậu và Thẩm Ý Phong tuy là oan gia mỗi lần gặp mặt đều đối địch, nhưng thật ra bọn họ cũng là bạn thân, chỉ cần cậu xảy ra chuyện, người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cậu nếu không phải người nhà thì nhất định sẽ là Thẩm Ý Phong.
Khi còn bé Thẩm Ý Phong từng diễn trong một bộ phim, về sau bộ phim kia bạo hồng trở thành tác phẩm kinh điển, tất cả mọi người đều gọi Thẩm Ý Phong là "Thần đồng đóng phim", rõ ràng là tiền đồ vô lượng vậy mà sau bộ phim kia cậu ta lại biết mất khỏi ngành giải trí, trong giới hiện tại cũng chỉ có Diệp Niệm Ninh biết cậu ta đi đâu.
Sau bộ phim đó cũng là thời điểm cha mẹ Thẩm Ý Phong ly hôn, cậu ta theo mẹ ra nước ngoài sinh sống, nên buộc phải rời khỏi showbiz.
Năm mười lăm tuổi mẹ qua đời, cậu ta trở về Trung Quốc tìm cha, nhưng cha cậu ta sớm đã có gia đình mới, cậu ta không muốn quấy rầy nên đành phải tự lực cánh sinh.
Lúc đầu dựa vào mấy vạn đồng tiền mẹ cậu ta để lại mới miễn cưỡng học xong cao trung, sau đó lại thi vào đại học cậu ta liền liều mạng làm công kiếm tiền, mà hiện tại Thẩm Ý Phong hẳn là chỉ mới 22 tuổi, nói chính xác là cậu ta vừa mới tốt nghiệp không bao lâu.
Dựa theo tuyến thời gian của kiếp trước, một năm sau cậu ta sẽ được một vị đạo diễn nhìn trúng, từ đó đi trên con đường trở thành ảnh đế.
Nhưng Diệp Niệm Ninh không muốn "oan gia" của mình phải chịu khổ thêm nữa, vì vậy cậu nhìn Thẩm Ý Phong cười hỏi: "Cậu còn muốn đóng phim không?"
Thẩm Ý Phong gật gật đầu, tuy rằng đã rất nhiều năm không đóng thêm bộ phim nào, nhưng ký ức đóng phim khi còn nhỏ lại giống như dấu ấn khắc sâu vào lòng cậu, cậu thật sự rất yêu thích diễn xuất.
"Vậy cậu ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi đi, tôi nâng cậu."
Truyện convert hay :
Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư