Lúc nghe thấy hai chữ cặn bã không hiểu sao Diệp Niệm Ninh cảm thấy ngượng đến hoảng.
Cậu nghĩ, nhất định là dì hai đã biết chuyện lần đó cậu say rượu livestream rồi.
Lúc gần tới giờ ăn cơm chiều, Diệp Thanh Lâm dẫn theo Tống Tử Khiêm về.
Diệp Niệm Ninh nghe động tĩnh thì quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, Tống Tử Khiêm cười hì hì phất tay chào hỏi cậu.
"Chú hai dì hai, đây là bạn trai con Tống Tử Khiêm.
Cậu ấy cũng là người đại diện của Diệp Niệm Ninh."
Diệp Thanh Lâm nói xong câu đó rồi không được tự nhiên khụ một tiếng, Diệp Niệm Ninh thấy bộ dáng ngượng ngùng này của anh mình, không khỏi cười khúc khích.
Diệp Thanh Lâm nghe thấy tiếng cười liền liếc xéo Diệp Niệm Ninh một cái, Diệp Niệm Ninh lè lưỡi với anh, sau đó nói với Dương Thục Dĩnh đang ở bên cạnh đánh giá Tống Tử Khiêm: "Dì hai, anh lại hung dữ với con."
Dương Thục Dĩnh bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, "Hai đứa đừng quậy nữa."
Tiếp đó bà lại nói với Tống Tử Khiêm: "Tử Khiêm à, lại đây ngồi đi!"
Tống Tử Khiêm mỉm cười gật đầu, đặt mấy món đồ đem theo trong tay lên bàn trà rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Thục Dĩnh, "Dì, những thứ này là quà con và Thanh Lâm chọn tặng mọi người.
Lần đầu tiên gặp mặt, con cũng không biết có chọn hợp ý của mọi người hay không."
"Bất kể con đưa cái gì chúng ta đều thích, có điều lần sau con mà tới thì đừng mang quà nữa.
Nhà của chúng ta không nhiều quy củ vậy đâu, sau này con cứ xem nơi đây là nhà mình là được."
"Dạ."
Tống Tử Khiêm vui vẻ đồng ý.
"Con đứa nhỏ này vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, vừa ngoan vừa cởi mở.
Không giống như Thanh Lâm nhà dì, tính tình nó nhạt nhẽo, ngoại trừ khi ở cùng chúng ta nói nhiều hơn một chút, thì khoảng thời gian còn lại đều không thích nói chuyện.
Hiện tại con và nó ở bên nhau, dì chỉ hy vọng hai đứa hòa thuận, cũng hy vọng con có thể bao dung hơn với nó.
Nếu nó ức hiếp con thì con cứ tới nói với chúng ta, nhất định dì sẽ đánh nó giúp con."
Khi Dương Thục Dĩnh nói lời này còn cố ý nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lâm, Diệp Thanh Lâm mím môi, duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Niệm Ninh, ý bảo muốn cậu đi lên lầu.
"Dì hai, con và anh lên lầu nói chút chuyện nhé, dì và Tử Khiêm cứ chậm rãi trò chuyện đi!" Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Diệp Thanh Lâm, vội vàng nói với Dương Thục Dĩnh.
"Nhanh nói chuyện xong rồi xuống ăn cơm!"
"Dạ!"
Sau khi đi tới trên lầu, Diệp Niệm Ninh theo Diệp Thanh Lâm vào thư phòng, mới vừa tiến vào Diệp Thanh Lâm đã trực tiếp hỏi cậu: "Chuyện của em và Thời Yến An là thế nào?"
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, kỳ quái hỏi lại Diệp Thanh Lâm: "Thế nào là thế nào ạ?"
"Cậu ấy nói với anh cậu ấy thổ lộ với em rồi." Diệp Thanh Lâm ngồi xuống bên cạnh vươn tay rót cho mình và cho Diệp Niệm Ninh một tách trà.
"Dạ, đúng là có chuyện như vậy."
Diệp Niệm Ninh ngồi vào bên cạnh anh, cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm, vị đắng khiến cậu cau mày.
Diệ Niệm Ninh nói với anh: "Trà này đắng thật."
Diệp Thanh Lâm liếc cậu một cái, lắc lắc đầu, lấy một hộp kẹo cao su từ trong túi ra để lên bàn trà, Diệp Niệm Ninh vội vàng lột vỏ một cục kẹo ra bỏ vào trong miệng.
"Em có đồng ý không?" Diệp Thanh Lâm nhìn Diệp Niệm Ninh bằng ánh mắt uy hiếp "em mà dám đồng ý thử, xem anh có đánh chết em không?"
Diệp Niệm Ninh đọc được ý nghĩ hiện ra trong ánh mắt của Diệp Thanh Lâm, vì thế vội vã nói: "Không không không! Em lấy sự nghiệp là chính, sự nghiệp là chính"
"Tự em biết nặng nhẹ là được." Diệp Thanh Lâm thu hồi ánh mắt vừa rồi, lại hỏi tiếp: "Vậy em có cảm giác với cậu ấy không?"
"Không có!" Diệp Niệm Ninh lắc đầu phủ nhận.
Diệp Thanh Lâm trợn mắt, "Nói thật! Em và cậu ấy quen lâu như vậy, thì với thủ đoạn của cậu ấy làm gì có chuyện em không có cảm giác gì được!"
"Khụ, anh à anh cũng hiểu em và anh ấy ghê á..." Diệp Niệm Ninh sờ sờ mũi, cảm thấy trò chuyện với anh cậu về đề tài này hình như rất xấu hổ.
Diệp Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
"Có một chút cảm giác như vậy...!Chỉ một chút thôi!"
Tuy rằng Diệp Niệm Ninh nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc có phải cậu thích Thời Yến An hay không.
"Em nói dối."
Diệp Thanh Lâm chỉ cần nhìn qua là biết Diệp Niệm Ninh nhất định không phải chỉ là "có chút cảm giác" đối với Thời Yến An.
"Hở?"
Diệp Niệm Ninh thoát ra từ trong mớ suy nghĩ miên man của mình, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thanh Lâm.
"Khi em nói dối thì thường hay liếm môi cắn ngón tay."
"Anh...Anh này..." Diệp Niệm Ninh lặng lẽ buông tay xuống, sau đó cầm tờ khăn giấy xoa xoa nước miếng trên ngón tay.
"Thật ra anh không phản đối em và cậu ấy yêu đương, nhưng hiện tại hai người không thể ở bên nhau.
Đợi khi cậu ấy dọn dẹp xong hết cục diện rối rắm bên chỗ cậu ấy rồi, cho dù hai người có kết hôn luôn anh cũng không có ý kiến."
"Cục diện rối rắm gì?"
"Em không cần phải biết, dù sao em chỉ cần nhớ kỹ bây giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau được.
Thôi được rồi, xuống lầu ăn cơm đi."
Diệp Thanh Lâm nói dứt lời liền đứng lên bước ra khỏi thư phòng, Diệp Niệm Ninh vò vò đầu, đem nghi hoặc đặt ở trong lòng sau đó cũng đi theo ra ngoài.
"Xuống rồi? Mau tới ăn cơm." Diệp Hoài vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, bảo.
.
Đam Mỹ H Văn
"Có
vịt hầm bia không ạ?" Diệp Niệm Ninh chạy vào phòng bếp rửa tay trước, sau đó mới bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
"Có có có, biết con thích ăn nên cố ý làm." Diệp Hoài cười nói, sau đó gắp mấy miếng vịt hầm bia thả vào trong chén của Diệp Niệm Ninh.
"Tử Khiêm con đừng khách sáo nha, muốn ăn cái gì thì gắp cái đó.
Có điều lão Diệp cũng không biết con thích ăn cái gì, cho nên một bàn đồ ăn lớn này đều dựa theo sở thích của chúng ta mà làm.
Xin lỗi nhé, lần sau con tới cứ nói mấy món con thích với chúng ta là được, lão Diệp làm cho con."
Dương Thục Dĩnh mỉm cười gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Tống Tử Khiêm, Tống Tử Khiêm được ngại ngùng đáp: "Cảm ơn dì.
Không sao đâu dì, con không kén ăn, mọi người làm cái gì con cũng thích ăn hết."
Một buổi cơm chiều diễn ra rất hoà thuận vui vẻ, Tống Tử Khiêm tới cũng khiến không khí gia đình rộn rã hơn hẳn.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thanh Lâm đưa Tống Tử Khiêm về nhà trước.
Chờ sau khi hai người bọn họ đi rồi, Diệp Niệm Ninh cũng lái xe dẫn Kẹo Sữa về nhà.
"Yến An?"
Mới vừa đổ xe xong, Diệp Niệm Ninh liền trông thấy Thời Yến An lái xe tiến vào bãi đỗ xe.
Thời Yến An cũng thấy cậu, đổ xe xong liền đi về phía cậu, "Không ghi hình chương trình sao?"
"Không, hôm nay tôi đột nhiên phát hiện anh tôi lén có người yêu.
Vì để chuyện này không bị truyền ra, nên tôi đã bàn bạc với đạo diễn, sửa lịch ghi hình tới chiều ngày mai rồi." Diệp Niệm Ninh thành thật giải thích.
"Lén có người yêu?" Thời Yến An tò mò nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được vẻ mặt hóng hớt của Thời Yến An, liền cười nói: "Anh tôi và Tử Khiêm đang quen nhau, Tống Tử Khiêm chính là người đại diện của tôi đó."
"Ồ, cũng tốt.
Quả thật anh em cũng nên tìm một đối tượng." Bằng không lão già kia cứ thích quản em.
Một câu cuối cùng Thời Yến An không nói ra, Diệp Niệm Ninh không ngờ lại hiểu ý của anh, cậu cười cười, "Anh tôi chỉ là quá lo lắng cho tôi mà thôi, sợ tôi bị người khác bắt nạt và lừa gạt.
Bị anh ấy quản nhiều năm như vậy tôi cũng đã quen rồi."
"Vậy vì sao anh em lại lo lắng cho em như vậy?" Thời Yến An hỏi xong sau đó bỗng nhiên ý thức được vấn đề này có lẽ sẽ đề cập tới cha mẹ Diệp Niệm Ninh, liền vội vàng nói: "Xin lỗi."
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn không trung, rồi sau đó nói: "Từ sau khi cha mẹ tôi mất, anh tôi cứ sợ tôi không có ai trông coi mà đi sai đường, cho nên anh ấy mới luôn quản tôi như vậy."
"Nếu vậy thì Thanh Lâm vẫn làm rất đúng, dù sao em bây giờ không chỉ không đi sai đường, mà cuộc sống của bản thân cũng rất tốt.
Tôi nghĩ, nếu chú và dì nghe được câu này cũng sẽ cảm thấy vui mừng." Thời Yến An nói xong duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Thời Yến An, trong ánh mắt như nai con có chút ánh nước lấp lánh, cậu nhấp môi cười, "Thật ra tôi rất biết ơn anh ấy.
Tôi đã chứng kiến ba mẹ vĩnh biệt cõi đời ngay trước mắt mình, anh ấy sợ tôi có bóng ma tâm lý, cho nên luôn muốn mang những điều tốt nhất đến cho tôi.
Anh ấy vì tôi mà đã chịu đựng rất nhiều điều, bất kể là áp lực từ ngoài xã hội hay những lời bán tán vô căn cứ, đều là anh ấy dùng sức mình bảo vệ tôi, không để tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Hiện tại anh ấy có người yêu, tôi cảm thấy tôi còn vui vẻ hơn so với anh ấy, dù sao thì đã có người cùng anh ấy đối mặt với tương lai rồi."
"Ừm." Thời Yến An như đang suy ngẫm gì đó mà đáp một câu, rồi lại hỏi Diệp Niệm Ninh: "Vậy em có nghĩ cũng muốn có người cùng em đối mặt với tương lai không?"
Diệp Niệm Ninh nghe được câu này chỉ cười cười, không có trả lời.
Lúc này bầu trời đầy ánh sao nhỏ, vầng trăng cũng như ẩn như hiện.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, soi vào hai bóng hình đang sóng vai bên nhau..
Truyện convert hay :
Phu Nhân Luôn Muốn Khí Ta Khi Du Huyên Thịnh Hàn Ngọc