"Như vậy. . . . . Không đúng. . . . . Hay là như thế này?"
Ở khách điếm Mộ Lam Huyền cầm tấm vải thật lâu không dám xỏ kim...
"Căn bản là không có đầu mối a..."
Nàng thở dài, nhìn thực nghiệm may bảy tám đường, trình độ loại này đừng nói là làm hỉ phục, ngay cả may sửa bình thường nhất nàng cũng không làm được...
"Đăng đăng đăng."
"Lam nhi có ở đây không?"
Một trận tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên sau đó tiếng Mạc Thanh dò hỏi truyền đến.
"Có a, vào đi."
Mạc Thanh nghe nàng nói đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mộ Lam Huyền cả người bị vải đỏ bao phủ, khuôn mặt đầy u sầu, trong tay còn cầm kéo cùng với kim... .
"Ngươi. . . . . Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Mạc Thanh nháy hai mắt, đứng ở cửa ra vào do dự không tiến vào...
Lúc này Mộ Lam Huyền ngồi ở giữa vải đỏ, hơn nữa đã là buổi tối, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên vải đỏ, cả gian phòng ở đều là một mảng lớn màu đỏ, mặt Mộ Lam Huyền xám như tro tàn ngồi ở trong đó khiến cho người ta thực...
"Ân?"
Chỉ nghe tiếng hừ của Mộ Lam Huyền truyền đến, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn Mạc Thanh.
"Làm gì? Ta đang may hôn phục."
"Hôn phục?"
Mạc Thanh chỉ chỉ xấp vải đỏ đầy đất, không thể tin được nói: "Ngươi muốn thành thân a?"
"Thành thân? Nga a, mấy trăm năm sau đi..."
Nàng bất đắc dĩ nhìn nguyên liệu vải rơi lả tả trên mặt đất, một mảng lớn như vậy làm sao có thể biến thành hôn phục phức tạp mặc ở trên người? ? Có chút sầu... .
"Cùng sư phụ của ngươi sao? Nàng đồng ý sao? Oa tắc ngươi cũng được lắm a !"
Tính bát quái của Mạc Thanh không khỏi bốc cháy lên, ngữ khí đều có chút kích động .
"Đồng ý ... Nhưng mà phải đợi ta tự mình tới may xong hôn phục, sau đó mới có thể thành thân."
"Cho nên ngươi mới thành cái bộ dạng này a... Vậy ngươi làm được sao?"
Nàng khoa tay múa chân vài cái, khe khẽ hỏi câu.
"Không a... Tại vì làm không được mới sầu như thế."
Mộ Lam Huyền đem vải đỏ trùm ở trên mặt, hữu khí vô lực nói.
"Ngươi nói sớm chứ a ! Ta dạy cho ngươi !"
Mạc Thanh tiến lên, đem vải đỏ che kín mít sửa sang lại.
"Ngươi làm được không..."
Nàng thầm nghĩ ngươi cùng Thành Mộc Thu y hệt mà có thể làm được cái này? ?
Câu nghi vấn này tựa hồ kích thích tới lòng tự trọng của Mạc Thanh, chie thấy nàng tung một chưởng chụp ở trên bàn khí thế hùng hồn nhìn Mộ Lam Huyền: "Nói cho ngươi biết! Trong nhà Mạc tỷ tỷ của ngươi tuy là nhà giàu có ! Từ nhỏ cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, ngươi cảm thấy ta không khả năng nữ công sao?"
"Dù sao nhìn kiểu gì cũng không giống..."
Nàng theo bản năng trả lời, sau đó mãnh liệt lắc đầu.
Nàng dù sao cũng không nghĩ tới Mạc Thanh lại có thể là đại tiểu thư, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của nàng, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a...
"Quên đi, không rảnh cùng ngươi tính toán."
Mạc Thanh rộng lượng phất phất tay, cầm lấy kim chỉ trên bàn, bắt đầu dạy cho Mộ Lam Huyền kết cấu cơ bản nhất cùng dùng kim còn có phương pháp để may.
... ... ... .
Bị Thiên Hành Sách mạnh mẽ lôi kéo nói về đánh rơi quả thực của Thần Thụ mang đến hậu quả cùng nguy hại Bạch Linh rốt cục cũng được thả đi, sau khi các vị chưởng môn nói lời từ biệt với nhau xong liền trở về khách điếm của từng người ở.
Chuyện này xác thực hẳn là đạt được coi trọng, dù sao Thần Thụ quả thực nếu là rơi xuống trên tay Ma tộc nhất định là sẽ mang đến hậu quả có tính chất huỷ diệt, sợ rằng đến lúc đó hôm nay đều sẽ biến một phen khác...
Nhưng nếu muốn tìm kiếm, nên bắt đầu tìm từ đâu...
Mà Thiên Hành Sách cũng nói, Thần Thụ quả thực này chính nó có sẵn linh tính, thời gian dài ở Nhân giới sẽ thay đổi hình dạng, hình thái, khi chưa thành thục thì nó không có khác gì sợ với vật bình thường, nhưng nếu một ngày kia thành thục, thì linh khí khổng lồ kia sẽ đem toàn bộ thế gian phá tan.
Quả thực của Thần Thụ bị đánh rơi
khiến cả thượng đế đều phải ngày đêm tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có kết quả, phân lớn nguyên nhân là do nó còn chưa thành thục không có bất luận hơi thở gì, tại thiên địa rộng lớn này tìm kiếm sẽ càng thêm trắc trở.
"Thật đúng là phiền phức. . . . ."
Nàng thở dài một tiếng, tuy rằng tình thế thực nghiêm trọng, nhưng chỉ có một cái tên đại khái cùng chỉ dẫn mơ hồ, căn bản không có chỗ nào tìm được. Nói chung, làm hết sức được rồi, coi như là vì tiểu đồ đệ...
Nếu là này thế gian còn có thứ gì để nàng lưu luyến, thì Mộ Lam Huyền tuyệt đối là để cho nàng không an tâm ...
Nàng đẩy cửa trở lại khách điếm liền nhìn thấy Mộ Lam Huyền ôm một khối vải bố vùi đầu làm một màn khổ, lập tức trên mặt nàng gợi lên một mạt tươi cười.
Mà Mộ Lam Huyền nghe được động tĩnh liền vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Linh trở về, vội vàng nghênh tiến lên, cầm vải đỏ trong tay tự hào đưa ra cho Bạch Linh nhìn: "Sư phụ ngươi nhìn xem, ta đã có thể đem đường chỉ may thật đều!"
Mạc Thanh dạy nàng lại từ đầu, trước luyện cho tốt rồi mới tiến hành bước tiếp theo, sau đó nàng liền bắt đầu liên tục may may may, hủy đi đường may, may rồi hủy đi, cả đêm lỗ kim trên vải đỏ đếm đều đếm không hết , hơn nữa nếu dùng linh khí bảo hộ ngón tay sẽ đem kim làm hư mất, cho nên hiện tại trên tay nàng lỗ kim cũng nhiều không đếm hết được ...
Bộ dạng của Mộ Lam Huyền cầm bố cầu khen ngợi khiến cho lòng nàng mềm nhũn, không khỏi cười sờ sờ nàng đầu.
"Ân, rất tuyệt."
"Sư phụ ngươi đi chỗ Thiên Hành Sách đã nói những gì a, làm sao lại muộn như vậy mới về."
Mộ Lam Huyền nở một nụ cười xinh đẹp đem kim cùng vài đề ở trên bàn, đem Bạch Linh kéo qua đề nàng ngồi ở ghế trên, tay đặt trên huyệt thái dương nhẹ nhàng đẩy xoa.
"..."
"Không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ mà thôi."
Bạch Linh trầm mặc một hồi sau đó lãnh đạm nói.
"Như vậy a..."
"Tay ngươi làm sao vậy?"
Bạch Linh híp mắt bỗng nhiên mở ra, sau đó bắt lấy tay của Mộ Lam Huyền tay, trong nháy mắt lỗ kim đầy rẫy đập vào mi mắt, vừa rồi có vải đỏ che đậy nên nàng còn không có phát hiện, nhưng nàng cảm giác được sức lực của Mộ Lam Huyền khi nhẹ khi nặng liền phát hiện có chút không đúng ...
"Đau không?"
Giọng nói của nàng không khỏi trở nên mềm nhẹ, hai mắt cũng khó được nhu hòa lên.
"Này tính cái gì a, không đau, ta rất muốn cùng sư phụ thành thân, dù cho không có khéo cũng phải làm cho xong hôn phục a."
Mộ Lam Huyền thề son sắt nói: "Huống hồ Mạc Thanh đã dạy ta , chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần sư phụ nguyện ý chờ đồ nhi là tốt rồi..."
Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác Bạch Linh bỗng nhiên ôm lấy nàng, đầu dựa vào trên vai.
"Sư..."
"Nếu như thế gian này bỗng nhiên một ngày không có linh khí ngươi sẽ như thế nào..."
Nàng bị cái ôm thình lình của Bạch Linh dọa ngây ngẩn cả người, vừa định dò hỏi liền nghe được thanh âm hờ hững của nàng truyền đến.
Nàng cười ôm lấy nàng: "Chúng ta liền đi đến thâm sơn ẩn cư không người quấy rối, không quản chuyện thế nhân, tự do tự tại."
"Như vậy thế gian đều sẽ bị tiêu diệt..."
Tuy rằng không biết vì sao một Bạch Linh luôn luôn không lộ thanh sắc sẽ đột nhiên như vậy, nhưng trong khi đang nói phân nửa nàng gần như là theo bản năng thốt ra.
"Có ngươi là đủ, không có cầu mong gì khác."
Truyện convert hay :
Nông Kiều Có Phúc