Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 59


trước sau

"Có thể bắt đầu rồi đi."

Thiên Nhan mặt không chút thay đổi nói, giống như người xung quanh không hề tồn tại.

"Đương nhiên có thể, Nhan tiểu thư, mời."

Công tử ca kia ra vẻ rất phong độ, nghĩ rằng việc này có thể đề lại ấn tượng tốt ở trong lòng Thiên Nhan.

Nhưng Thiên Nhan cũng không để

ý đến bộ dạng của hắn, thậm chí có chút bất mãn hành vi này của hắn, trong mắt nàng mang theo lạnh lẽo, đem kiếm đặt ở sau lưng rút ra, chỉ mũi kiếm, chỉ một thoáng hàn quang bốn phía, môi xuất ra ý khinh thường: "Khuyên ngươi không cần coi khinh ta."

"Không phải, có thể cùng Nhan tiểu thư luận bàn là vinh hạnh của ta."

Tên công tử ca kia cười ôn hòa, hành đọng này của hắn khiến cho không ít người ở dưới đài bắt đầu bất mãn, lên tiếng chửi rủa.

Mộ Lam Huyền đưa mắt nhìn người ở xung quanh, Thiên Nhan thật đúng là được hoan nghênh...

Ngay lúc nàng đang cảm thán, Mạc Thanh ở bên cạnh bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

"Ngươi làm sao vậy..."

Nàng chọc chọc Mạc Thanh la đến chấn

động cái lỗ tai, nương theo ánh mắt của nàng giật mình nhìn lại.

Chỉ thấy Thiên Nhan ở trên đài không biết từ lúc nào bỗng nhiên dời bước, hiện tại đã đứng ở phía sau ôn nhuận công tử kia, kiếm đặt trên cổ hắn, vẻ mặt nàng thong dong.

Mà công tử ca ngay cả vũ khí còn chưa có lấy ra đã bị đánh loại, một màn này trong nháy mắt được mọi người hoan hô.

"Quỳ tổ, Thiên Nhan thắng !"

Ở một khắc khi tài phán tuyên bố kết quả nàng đem kiếm cầm trong tay thu hồi, không chớp mắt hướng dưới đài đi đến.

"Nàng sử dụng kiếm sao cứ như là dùng dao găm vậy?"

Bộ dáng vừa rồi của Thiên Nhan khi sử dụng kiếm đặt trên cổ người nọ cùng với sát thủ không có gì khác nhau, bất đồng duy nhất chính là không có mặc hắc y cũng không có dùng dao găm.

Mạc Thanh nghe nói xong nàng nhìn Mộ Lam Huyền ánh mắt đều thay đổi, trên dưới quan sát một phen: "Ngươi có phải là đồ nhà quê hay không a, cái gì cũng không biết, Thiên Nhan vốn là yêu thích dùng dao găm, nhưng bị mạnh mẽ bắt sửa quay lại sử dụng kiếm, việc này người ở Đế thành gần như đều biết."

Giọng điệu đó của Mạc Thanh đâm tới lòng đồ nhà quê của nàng thật sâu, chỉ nghe một tiếng bốp, nàng một chưởng chụp ở trên đầu Mạc Thanh: "Cùng sư tỷ của ngươi nói chuyện như thế sao? Hơn nữa ta cũng không phải người của Đế thành không biết là việc bình thường chứ?"

"Từ từ nói chuyện ngươi đánh ta làm cái gì. . . . ."

Nàng ủy khuất bưng đầu.

... . . .

"Nhâm tổ, số mười ba."

"Tân tổ, số mười một."

"Quỳ tổ, số mười sáu. "

...

Số của ba người gần như là được hô cùng lúc, mấy người quen biết liếc mắt, cùng nhau hướng phía trên đài đi đến.

Mà lúc chuẩn bị thi đấu đệ tử của các môn phái vừa nhìn Cửu Tuyền tông vừa lên sân chính là ba người, lập tức không biết nhìn cái nào đài cho tốt, dù sao ba người này đều mới có thể đụng tới nhau, nhưng tách ra mỗi người thì tu vi của ai đều không thấp.

"Ta đi đây, không cần nhớ ta."

Bước lên đài, Thành Mộc Thu còn không quên bắn cho Diệp đại sư tỷ một cái hôn gió, Diệp Thiện cũng nở một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt cưng chiều không rời.

Mộ Lam Huyền nhìn một màn nị oai của hai người không khỏi nhổ một tiếng, trên đường nàng cũng nghe Mạc Thanh nói lúc nàng không có ở đây đã phát sinh đại sự, không khỏi cảm thán hai người này rốt cục cũng tu thành chính quả. Nhớ ngày đó hai người lẫn nhau đều không biết tâm ý của đối phương, nàng là người từ lúc đó xem quá trình của hai người, từ lúc ban đầu mắng nhau đến tổn hại lẫn nhau, tiếp theo lại đánh lẫn nhau, cuối cùng rốt cục ở hai người cũng đến lúc bắt đầu tương thân tương ái. Quả thực đúng là khó có được, khiến cho nàng nghĩ muốn đem một đại túi linh thạch chúc các nàng bách niên hảo hợp .

Nàng đem tầm nhìn thu hồi, đem tâm tư đặt ở trên người đối thủ phía đối diện.

"Thiên Tắc Tu."

Người nọ nhìn thấy Mộ Lam Huyền rốt cục cũng đem ánh mắt đặt ở trên người mình, tuy rằng rất bất mãn thái độ như không có việc gì của nàng, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn là tự báo họ tên.

"Mộ Lam Huyền."

Theo như lời nói của Mạc Thanh, Thiên Tắc Tu là tu vi Nguyên Anh thượng kỳ, hiện tại tuy rằng bản thân mình càng tốt hơn, mà nàng lại chưa bao giờ cùng người của Thiên gia quyết đấu qua, cũng không biết đến các loại công pháp của Thiên gia, nhưng cũng có biết một hai, quyền pháp, kiếm pháp, đao quyết, thuật bắn súng... các loại vũ khí công pháp nhiều không đếm xuể, cũng không biết Thiên Tắc Tu là dùng cái gì .

Sau khi người báo họ tên lẫn nhau xong liền lấy ra vũ khí của từng người, nhưng lần này Mộ Lam Huyền cũng không dự định sử dụng kiếm, mà là tay không ra trận.

Thiên Tắc Tu thấy Mộ Lam Huyền cũng không có
lấy ra vũ khí liền cho rằng nàng coi khinh chính mình, kiếm khí bên dưới lộ màu lạnh, mặt mày không tốt.

Hắn cũng không nói lời vô ích, cầm kiếm trong tay hét lớn một tiếng

"Thiên lôi kiếm pháp !"

Chỉ một thoáng phía chân trời mưa gió rậm rạp, tiếng sấm từng trận, toàn bộ trên đỉnh Thông Thiên đều nổi lên gió to.

Kiếm của hắn chỉ lên tiếng sấm, thân kiếm trong nháy mắt bao quanh một tầng sấm sét thoáng hiện, không khí bị chấn động kêu ong ong, pha tạp nhè nhẹ hơi sấm sét, hắn dùng lực bước ra một bước khiến cho đài luận võ bị chấn rơi.

Nàng cũng không khỏi nheo lại mắt, không nghĩ tới Thiên Tắc Tu có được thuộc tính lôi, hơn nữa xuất thủ một lần liền lớn như vậy, trực tiếp đem kiếm pháp Thiên gia cất kỹ sử dụng đến. . . . .

Đã như thế, vậy nàng cũng không cần lưu tình.

Hai tay của nàng mở rộng, hai cổ ngọn lửa đen tím từ trong lòng bàn tay mỗi bên toát ra, đem phân nửa cánh tay đều bọc lấy.

Đối mặt với kiếm khí phá gió chém mây của Thiên Tắc Tu, nàng một quyền chém ra ngăn cản được công kích, ngọn lửa bên một tay còn lại là hình thành dây xích lửa hướng đến Thiên Tắc Tu.

Thiên Tắc Tu nghiêng mình né tránh sau đó hắn đánh ra đạo kiếm khí, phá gió mà đến.

Toàn bộ đỉnh Thông Thiên đều tràn ngập gió lớn thổi tung bụi bặm, Bạch Linh nhìn một màn này không khỏi nhíu mày lo lắng cho an nguy của tiểu đồ đệ, thiên lôi kiếm pháp của Thiên gia cuồng bạo không gì sánh được, chỉ cần bị cọ đến một tấc, sấm sét mang đến đau đớn liền thẳng đến trái tim, do đó mất cảm giác không có cách gì mà hành động, mà tu vi của Thiên Tắc Tu tuyệt đối có Viên Mãn cảnh trở lên ...

"Bạch chưởng môn, như thế nào? Đệ tử Thiên gia ta cũng không nên khinh thường đi."

Thiên Hành Sách xuân phong đắc ý cười nói, xem ra hắn đối với Thiên Tắc Tu là rất tự tin.

Đối với việc này Bạch Linh chỉ là lãnh đạm cười.

"Là thiên tài khó gặp được, nhưng đồ đệ nhà của ta cũng không phải là có thể dễ dàng đánh bại ."

"Cược không?"

Thiên Hành Sách cười nói.

"Đánh cược gì?"

Bạch Linh có hứng thú nhìn Thiên Hành Sách.

"Cược điểm truyền thống, linh thạch thế nào?"

"Tốt."

"Ta đây cược Thiên Tắc Tu thắng, mười vạn thượng phẩm linh thạch !"

"Mới có mười vạn?"

Bạch Linh nghi vấn một tiếng, sờ sờ trên tay nhẫn, cười như không cười nói: "Như vậy, một người là một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, như thế nào?

Thiên Hành Sách suy tư một phen sau đó dùng quạt giấy gõ một chút lòng bàn tay.

"Thành giao !"

Ở ngay lúc ở hai người đang nói chuyện, một cổ khí thế khổng lồ tràn ra, Thiên Hành Dách nhìn Mộ Lam Huyền trên đài phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"Viên Mãn cảnh?!"

Chính là theo như lời nói của Bạch Linh, nàng cũng không phải là cái loại nhân vật tùy tùy tiện tiện mà có thể bị người đánh bại. Linh khí ở trong cơ thể Mộ Lam Huyền toàn bộ tản ra, ngọn lửa trong tay càng thêm khổng lồ, gần như đem cả người nàng đều vây ở trong đó.

Lúc này Thiên Tắc Tu cũng kinh ngạc vạn phần, tu vi của Mộ Lam Huyền, cả thuộc tính, đều khiến hắn hoài nghi chính mình có phải hay không cảm nhận sai rồi, vốn dĩ tưởng rằng ngọn lửa này là loại biến dị chẳng ra sao, nhưng lúc này hắn cảm nhận được một cổ cuồng bạo đến từ trong đó, hắn lập tức liền xác định đó là Cửu U minh hoả của xà quái ba đầu !

Lúc này hắn cũng không dám coi khinh Mộ Lam Huyền được u hỏa vòng thân ở trước mặt, nàng không hề ẩn dấu tu vi của chính mình, đem Viên Mãn cảnh không hề bảo lưu phát ra.

Tất cả mọi người đều bị Mộ Lam Huyền hấp dẫn đến, so sánh với luận bàn ngày hôm qua vô đẳng cấp, hôm nay càng có thể hợp lại đem hết toàn lực, không hề bảo lưu mà phóng xuất ra, khí thế này cũng khiến cho mọi người ở dưới đài hưng phấn không ngớt.

Rốt cục cũng đánh nhau!

————————-

Editor:Sau khi tra điểm thi thì mình muốn xĩu ngang T^T , mọi người có ai 2k2 điểm ổn ko nè❤️

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện