U Nghiên nói, thành Mạch Thủy có yêu, không ở nơi khác, mà ở Tiên Lộc Môn.
Nếu muốn nói tỉ mỉ, thì nàng và yêu tinh kia, ít nhiều có vài phần liên quan.
Diệc Thu: "Liên quan?"
U Nghiên: "Ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta."
Dứt lời, U Nghiên duỗi tay muốn vuốt lông Diệc Thu, nhưng tay vừa chạm đến một mảnh ẩm ướt, nhất thời sứt sốt nửa giây, sau đó nàng bất động thanh sắc thu tay về.
Diệc Thu không chú ý đến phản ứng của U Nghiên, giả vờ ngây thơ, tiếp tục sắm vai nhân vật phụ làm nền cho Ma Tôn đại nhân: "Tiên Lộc Môn...!Không phải là một môn phái tu tiên sao? Vì sao tiên môn lại đi thu nhận một con yêu tinh? Chủ nhân sống ở Ma giới, sao lại biết chuyện này?"
U Nghiên nhìn chăm chú Diệc Thu mấy giây, cong mi nói: "Tiểu dương ngốc, không biết ngươi từng nghe qua câu, biết quá nhiều sẽ dễ bị người diệt khẩu chưa?"
Diệc Thu lập tức nằm bò, đầu nhỏ hơi rũ, vùi miệng vào hai bắp đùi, chỉ để lộ ra một đôi mắt chứa đầy sợ hãi, ủy khuất nhìn U Nghiên.
Đổi thành dĩ vãng, khi U Nghiên kể chuyện xưa, nếu nàng không đặt câu hỏi, U Nghiên chắc chắn sẽ rất bất mãn.
Hôm nay nàng chủ động như vậy, U Nghiên lại cảm thấy phiền bởi vì nàng hỏi quá nhiều.
Quanh năm suốt tháng sắm vai Dương Đà, tuy không lo ăn ở, nhưng mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn tức giận, còn không bằng trở về hiện đại tiếp tục làm xã súc.
(*)Xã súc hay Shachiku: là thuật ngữ tự giễu của dân đi làm công tầng dưới chót ở trong các xí nghiệp Nhật Bản, ý muốn tự cười dân làm công như là súc vật của công ty.
U Nghiên nhìn ánh mắt vô tội ấm ức kia, đáy mắt chợt thoáng qua một tia nhu hòa.
Hồi lâu, nàng quay mặt sang chỗ khác, nói: "Ta nói chuyện này cho ngươi nghe làm chi, một con dê con chưa trưởng thành sao mà hiểu..."
"Ta không có nhỏ!" Diệc Thu nhịn không được nhỏ giọng phản bác.
Đổi về thế giới thực tại, nàng cũng đã hai mươi tám tuổi, những đứa bạn thời còn đi học, có kết hôn sinh con, hay ít nhất cũng đã trải qua vài mối tình, chỉ có riêng nàng, từ trong bụng mẹ cho đến tận bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào.
Độ tuổi này, nói lớn không lớn, nhưng nếu nói nhỏ, thì cũng không hẳn là nhỏ.
Diệc Thu tự nhận bản thân là một người trưởng thành đã kinh qua sự mài giũa của xã hội, bị vai ác trong tiểu thuyết ghét bỏ vì tuổi nhỏ, trong lòng tất nhiên sẽ không phục.
U Nghiên nuôi dưỡng nàng chưa đến ba năm, khi mới đến có chút éc, nhìn qua liền biết nàng cai sữa chưa được lâu rồi, hiện tại cơ thể gần như trưởng thành, vừa khai linh trí, âm điệu như con nít, vậy mà ồn ào nói mình không phải là dê con, ai tin nổi?
"Ngươi mới bao lớn? Nếu tu thành người, bộ dạng hẳn là trẻ con." U Nghiên dứt lời, thấy vẻ mặt không phục của Diệc Thu, đành an ủi một câu, "Đừng không tin, cùng lắm thì thành một tiểu nha đầu khoảng mười sáu mười bảy tuổi."
Diệc Thu nhe răng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta không biết mình có thể tu luyện thành người được không..."
Rõ ràng các thuộc tính khác đều đạt tiêu chuẩn, chỉ riêng độ thiện cảm lại lên xuống thất thường giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chết còn chưa chắc với tới được.
Độ thiện cảm của U Nghiên đúng thật là một bí ẩn lớn, lúc cố tình lấy lòng thì không tăng, vô tình va chạm đủ thứ thì cộng một mớ.
Vốn tưởng rằng bản thân đã tìm được bí quyết tăng độ thiện cảm, ai ngờ mới vừa noi theo, còn chưa kịp phòng ngừa thì đã bị trừ đi vài chục.
So với lãnh đạo, chủ nhân càng khó hầu hạ, so với vai chính vai ác càng khó nắm bắt.
Diệc Thu có tư cách hoài nghi, nếu một ngàn độ thiện cảm là một chỉ số cứng nhắc, vậy tương lai sau này, khả năng cao hình thái Dương Đà và hình thái con người của nàng sẽ bị chuyển đổi qua lại thường xuyên, khó có thể ổn định được.
Truyện Dị Giới
U Nghiên không biết Diệc Thu đang suy nghĩ gì, nàng ngước mắt, xuyên thấu qua từng tầng bóng râm, nhìn nắng chiều đang tỏa ra ở phía chân trời.
Hồi lâu, nàng mới nói một câu: "Vậy cũng tốt."
Nói xong, liền im lặng không nói nữa.
Diệc Thu ngồi bò ở bên cạnh hồi lâu, lòng hiếu kỳ không kìm nén được nữa nên bèn hỏi: "Tốt gì cơ?"
U Nghiên nghiêng đầu nhìn nàng một cái rồi nói: "Ngươi tốt nhất chỉ là một con dê, đợi đến khi ta không còn hứng thú với ngươi, tiện thể làm thịt ăn luôn."
Khóe mắt Diệc Thu không khỏi giật giật, điên cuồng lải nhải dưới đáy lòng.
"Tuy biết ngươi vẫn luôn xem ta như nguyên liệu nấu ăn, nhưng làm ơn đừng giáp mặt nói thẳng được không?"
"Ngươi có biết, khi nói ra câu khiến người cảm thấy ăn bữa hôm lo bữa mai này, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho tiểu Dương Đà nhỏ yếu nhà mình không hả?"
U Nghiên thấy Diệc Thu lại thất thần, kéo Xuy Tuyết buộc chặt mắt cá chân của nàng.
Diệc Thu hồi phục tinh thần, quay đầu, lẩm bẩm nói: "Ta không phải dê."
U Nghiên "Ừ" một tiếng, ngồi thẳng người, nhìn Diệc Thu bằng ánh mắt hứng thú, sau đó nàng đánh giá trên xuống dưới, "Nhìn qua có vẻ không giống dê, nhưng nếu ngươi không phải dê, vậy ngươi là con gì?"
Thấy vẻ mặt tò mò của U Nghiên, Diệc Thu nhịn không được mà bắt đầu khoe khoang trong lòng.
"Không ngờ lòng hiếu kỳ của nữ ma đầu cũng có ngày bị gợi lên." Diệc Thu âm thầm cảm khái.
【 Người đâu phải cỏ cây.
】
Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra làm nàng hoảng sợ, khi lấy lại tinh thần mới sực nhớ là mình cần phải đáp lại lời của vai ác.
Vì thế, tiểu Dương Đà cố làm ra vẻ, hắng giọng, nghiêng đầu nói: "Ta thuộc giống loài gì, khắp cả tam giới, đại khái cũng chỉ có một mình ta biết được.
Chủ nhân muốn biết không?"
Giây tiếp theo, đầu ngón tay U Nghiên hệt như mũi dao, nhẹ nhàng kề bên cổ nàng, câu môi cười nói: "Ta cũng không muốn biết lắm, ngươi có thể không nói."
Diệc Thu run rẩy nâng lên cái chân ướt nhẹp của mình, cẩn thận đặt lên tay U Nghiên, cười làm lành: "Ta rất trung thành và tận tâm với chủ nhân, chủ nhân muốn hỏi gì, nếu biết ta sẽ trả lời hết, không một câu giấu giếm..."
U Nghiên: "Vậy ngươi nói ta nghe."
Diệc Thu: "Ta không phải động vật ở nơi này, ở quê hương cũ, bọn ta được người gọi là —— Dương Đà"
U Nghiên: "Dương Đà? Chữ Đà nào?"
(*) Chữ Đà - 驮 U Nghiên nói cùng âm với chữ Đà - 驼 trong Dương Đà.
Diệc Thu: "Đà trong lạc đà!"
U Nghiên trầm tư một lát, thu ngón tay đặt trên cổ Diệc Thu về, nghi hoặc hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi là dê hay là đà?"
"Hai cái đều không phải, là Dương Đà mới đúng! Còn có tên khác nữa, gọi, gọi là..." Diệc Thu không biết nói sao, lời vừa đến bên miệng liền ngừng lại, không dám nói tiếp.
"Uốn thẳng lưỡi." U Nghiên thúc giục.
"Gọi là