Có bốn năm y quán trong thành Mạch Thuỷ, y quán này cũng không tính lớn.
Đại phu họ Diệp, y thuật không tệ, người cũng nhân hậu, dùng nhà cũ của mình để mở y quán này, còn mang theo hai tiểu học đồ.
Ngày thường hầu hết những người đến đây xem bệnh chữa thương đều là người sống trong thành, mọi người ai cũng có chỗ ở riêng, ít ai cần qua đêm tại đây nên y quán chưa bao giờ mở rộng thêm, để hai đồ đệ ngủ chung một phòng thì tổng cộng cũng chỉ dư lại hai căn phòng trống.
Một căn dành cho Lạc Minh Uyên, một căn được Giang Vũ Dao nhường cho U Nghiên.
Đêm đó, Giang Vũ Dao vẫn luôn canh giữ ở trước giường Lạc Minh Uyên, suốt hai ngày không chợp mắt cứ như nàng không hề biết buồn ngủ, thấy sư đệ của mình chưa tỉnh lại nên cũng chẳng dám nhắm mắt.
Như thường lệ, U Nghiên đưa chăn và gối đầu cho tiểu Dương Đà, còn bản thân lại dựa tường ngủ qua nửa đêm.
Sau nửa đêm, nàng tỉnh lại từ trong mộng, suy tư ở trên giường một hồi lâu, cuối cùng cẩn thận rời giường, lướt qua tiểu Dương Đà đang ôm gối đầu ngủ say giấc, đi đến phòng của Lạc Minh Uyên ở cách vách, vỗ nhẹ vào vai trái Giang Vũ Dao.
Giang Vũ Dao quay đầu nhìn U Nghiên, đáy mắt có vài phần kinh ngạc.
"Ngươi đi ngủ một chút."
"Bạch cô nương, ta không buồn ngủ..."
"Nghỉ ngơi đi, để ta canh, hắn tỉnh ta sẽ kêu ngươi." U Nghiên nhỏ giọng nói, "Ngươi đã không chợp mắt suốt hai ngày."
Giang Vũ Dao do dự một lát nhưng rồi cuối cùng cũng đứng dậy, nhỏ giọng nói cảm ơn, xoay người ra khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa, nàng thấy một con tiểu Dương Đà vẫn còn ngái ngủ đứng nghiêng đầu bên cạnh cửa, ngửa đầu nhìn nàng.
Tiểu Dương Đà "hừm" một tiếng, nhường đường cho nàng, còn bản thân đi vào căn phòng phía sau lưng nàng, chân sau đá lên, cửa phòng đóng lại.
U Nghiên nghe tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua rồi cười khẽ: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Buổi chiều ngủ nhiều." Diệc Thu nhẹ bước đi đến bên cạnh U Nghiên, nhìn Lạc Minh Uyên, nhịn không được mà cảm thán một câu, "Hắn xui xẻo quá, ở đâu cũng bị đánh."
"Ngươi có biết hắn là ai không?" U Nghiên lại hỏi về vấn đề này.
Diệc Thu suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh phân tích: "Hắn là bán yêu bị cha mẹ bỏ rơi, chủ nhân từng nói có một chút liên quan với hắn, bây giờ lại bị yêu tà kỳ quái theo dõi...!Chẳng lẽ cha mẹ từng vứt bỏ hắn là nhân vật máu mặt gì sao?"
U Nghiên nghe xong, im lặng hồi lâu, cuối cùng đặt tay lên lưng Diệc Thu, sờ soạng một lúc mới trả lời với giọng điệu hờ hững: "Con trai Thiên Đế, Tam Túc Kim Ô."
"Hả!" Diệc Thu tự nhủ với lòng, vào thời điểm này cần thiết phải giả vờ vô cùng kinh ngạc.
Mà khi nàng định nghiêm túc làm bộ thì chợt phát hiện vẻ mặt mình cũng đã đủ kinh ngạc rồi.
Nói cũng phải, chẳng qua nàng chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ U Nghiên sẽ thực sự trả lời.
Bởi vì có rất nhiều chuyện U Nghiên sẽ không chịu nói với nàng, nàng vẫn luôn biết rõ ở trong lòng U Nghiên bản thân chỉ là một người ngoài...! Không, phải nói là một con Dương Đà ngoài cuộc mới đúng.
Trước đây khi gặp chuyện, phàm mà nàng hỏi nhiều vài câu, U Nghiên đều sẽ uy hiếp —— biết quá nhiều, dễ bị diệt khẩu.
Nhưng giờ này ngày này, giờ này khắc này lại là lần đầu tiên U Nghiên nguyện ý nói cho nàng một số chuyện đáng lẽ nàng không nên biết đến.
Cái này thật sự còn làm người ngạc nhiên hơn việc "mặt trời mọc ở đằng Tây".
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng tóm lại vẫn phải diễn tiếp.
"Hắn là con trai Thiên Đế, tại sao ngươi không giết hắn?" Tiểu Dương Đà kinh ngạc hỏi.
"Ngay từ đầu ta đã muốn giết." U Nghiên nói, nhàn nhạt liếc nhìn Diệc Thu một cái.
"Dạ..." Ừ ha, câu hỏi hình như hơi vô nghĩa, "Vậy, vậy bây giờ ngươi không giết là, là do..."
"Ta có hàng ngàn cách để làm một người sống không bằng chết, cũng chẳng biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy..." U Nghiên nói tới đây thì khựng lại vài giây, lúc này mới nói tiếp, "Ức hiếp con kiến không thú vị, nếu hắn còn mạng quay về thần vị, thành đối thủ cũng chưa muộn."
U Nghiên nói xong, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đầu ngón tay khẽ chạm vào trán Lạc Minh Uyên, một tia sáng nhu hoà hiện lên tựa sương mù, dần dần đến từng miệng vết thương trên người hắn.
Đây thật sự là đại vai ác hư đến mức tận cùng dưới ngòi bút của Tiểu Điểu Cô Cô Phi sao?
Vào khoảnh khắc ấy, sự kinh ngạc trong mắt tiểu Dương Đà từng chút từng chút hóa thành ánh sao, nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Sau một lúc ngây người ngắn ngủi, U Nghiên thu hồi linh lực, nghiêng người nhìn thoáng qua tiểu Dương Đà bên cạnh, thấy đôi mắt tràn đầy ánh sáng kia liền không nhịn được mà gõ nhẹ lên cái mũi nhỏ của nàng.
U Nghiên: "Vẻ mặt này là sao?"
Diệc Thu hoàn hồn, cười ngây ngốc đáp lại: "Vui vẻ."
U Nghiên: "Vui vẻ?"
Diệc Thu: "U Nghiên...!So với từ trước không giống nhau."
U Nghiên: "Không giống chỗ nào?"
Tiểu Dương Đà không có trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ ta biết quá nhiều, liệu có còn bị diệt khẩu nữa không?"
U Nghiên nghe thế sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng, con ngươi vốn đang bình tĩnh bỗng chốc có thêm một chút gợn sóng.
Nàng cười cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, khoé môi bất giác gợi lên vài phần.
Nàng nói: "Xem biểu hiện."
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Diệc Thu theo bản năng nhìn thoáng qua độ thiện cảm —— 950.
Nàng không kìm được sự vui mừng dưới đáy lòng, bước vài bước đến chỗ U Nghiên, ngửa đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo ánh mắt của U Nghiên.
Là ánh trăng, là ánh sao, là thứ mà lúc trước U Nghiên khinh thường nhìn lại.
Vào lúc đó, trong đầu Diệc Thu chợt lóe lên một ý nghĩ vô cùng kỳ quái.
Có lẽ nàng đã đến hơi chậm một chút.
Nhưng cũng may, không tính quá muộn.
***
Lạc Minh Uyên tỉnh lại vào giữa buổi trưa ngày hôm sau, Giang Vũ Dao thấy vậy bèn vội vã chạy đến phòng bếp bưng một chén cháo trắng tới.
Có lẽ thể chất bản thân không tệ, hơn nữa có U Nghiên âm thầm giúp đỡ trị thương nên sắc mặt hắn không hề trắng bệch như đêm qua, có điều thân mình vẫn luôn cực kỳ suy yếu.
Diệp đại phu nghe nói người bệnh tỉnh, vội vàng đi tới xem, thấy hắn có thể ngồi dậy, không khỏi cảm thán: "Cơ thể người thiếu niên rất cứng cáp, thử đổi thành một người ốm yếu khác bị ác điểu trên núi gây thương tích nặng như vậy dù có thể sống sót thì cũng bị tàn phế.
Đâu giống ngươi, mới chỉ qua một ngày mà cơ thể đã cử động được rồi."
Lạc Minh Uyên nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, đồng thời cũng không quên gửi lời cảm ơn tới Diệp đại phu.
Diệc Thu đứng quan sát ở một bên, hàng ngàn dòng suy nghĩ dưới đáy lòng không ngăn được mà trào ra.
Cơ thể cứng cáp, không phải vô nghĩa quá sao? Tiểu tử này bị các sư huynh đánh từ lúc nhỏ cho đến lúc lớn, huống chi hắn còn là con trai Thiên Đế, là vai chính trong