Quan tâm một người, trước nay đều là tình cảm không thể làm chủ được.
Bất kể thân phận, địa vị, hay những số mệnh huyền diệu khó giải thích đều không nên là nguyên nhân làm người tuyệt tình.
Có lẽ, Phu Chư và Họa Đấu vốn dĩ là kẻ thù, nhưng năm đó Phu Chư lại mềm lòng giữ mạng của Họa Đấu nho nhỏ không còn năng lực để phản kháng.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung thật lâu, các nàng đã xem lẫn nhau như người quan trọng nhất cuộc đời mình, xem núi Ngạo Ngạn như nhà của các nàng, xem Huân Trì như người nhà của các nàng.
Tại toà tiên sơn tách biệt với thế gian này, Phu Chư trở thành Tiệm Li, Họa Đấu trở thành Nguyệt Chước, các nàng không phải là hung thú bị thế nhân đòi đánh kêu giết, mà chỉ là hai tiểu cô nương, ngày ngày gắn bó làm bạn với nhau.
Nếu nói như nước với lửa chính là số mệnh của Phu Chư và Họa Đấu, Vậy thì...!Tiểu gia hoả từng nói không thích tiên thần, không thích con người, càng không thích nơi đây, bây giờ đã chậm rãi tiếp nhận tất cả mọi thứ nơi này lại không phải là số mệnh sao?
Diệc Thu bướng bỉnh nói: "Nếu vừa sinh ra đã định trước đối lập là một loại số mệnh, vậy hai người đối lập đến với nhau chắc chắn cũng là số mệnh."
"Tiên thần nhiều như vậy, nhân gian lớn như vậy, thế mà năm đó gặp gỡ Phu Chư lại là Huân Trì.
Thế nhân đều nói chính tà cùng tồn tại song song, nhưng một tiên thần như hắn lại cứ một mực thu nhận một yêu thú, vậy sự mềm lòng nhất thời kia chính là số mệnh." Diệc Thu nói, khoé mắt đỏ hoe, nàng cắn cắn môi, đôi tay không tự giác siết chặt góc áo, "Phu Chư thu phục Họa Đấu, đáng lẽ phải phá huỷ nguyên thần của nó, thế nhưng lại vì sự mềm lòng nhất thời mà giữ lại, đây cũng là số mệnh...!U Nghiên, mặc kệ ngươi tin hay không, có một số người, dù cho cách núi sâu biển rộng cũng đã được định sẵn là sẽ đến với nhau."
"......" U Nghiên im lặng xoay người, không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Diệc Thu thấy U Nghiên không hề trả lời, không thể không nghĩ lại giọng điệu lúc nãy của mình.
Vừa nãy, biểu hiện của mình dường như có vẻ không vui lắm...!Tuy không vui là sự thật, chống đối cũng là sự thật, nhưng nàng thật sự không cố ý chọc tức U Nghiên.
Nàng biết, người trong kịch có tình có nghĩa, kẻ xem diễn vô tình vô cảm vốn không phải là một chuyện to tát.
Nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy lời nói kia của U Nghiên có đôi chút chọc giận nàng...
Có lẽ lý do là vì nàng vẫn luôn rất hẹp hòi.
Biết sai đương nhiên phải xin lỗi...!Nhưng bây giờ có lẽ U Nghiên vẫn còn đang nổi nóng, nàng nên xin lỗi thế nào cho phải đây?
U Nghiên: "Ngươi nói phải, do ta khăng khăng tự cho mình là đúng."
Diệc Thu: "Hả?"
Xảy ra chuyện gì vậy?
U Nghiên nói ra lời này, phải chăng là đang nhận sai? Điểu nữ nhân còn thể nhận thức rõ ràng về "khăng khăng tự cho mình là đúng" nữa hả?
Diệc Thu bất ngờ ngửa người ra sau một chút, nhíu mày liếc mắt nhìn thoáng về phía tây —— Chẳng lẽ mặt trời trong hồi ức của Tiệm Li mọc lên từ hướng tây ư?
"Nơi này không phải ký ức Phu Chư." U Nghiên nói, đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Diệc Thu, "Ngươi đang xem gì đấy?"
"Ta...!Tìm mặt trời." Diệc Thu chép chép miệng, chỉ thiếu chút là nói thẳng ra "ta cảm thấy ngươi không thích hợp".
Có vẻ như hoàn toàn nghe không hiểu ý nghĩa câu ấy, U Nghiên hờ hững nói: "Hôm nay trời đầy mây."
U Nghiên chưa nói sai, hôm nay bầu trời đầy mây.
Vào một ngày trời đầy mây như vậy, Tiệm Li rời khỏi núi Ngao Ngạn, để Nguyệt Chước ở lại bên cạnh Huân Trì.
Ý nghĩ của Tiệm Li rất đơn giản, chỉ cần Phu Chư và Họa Đấu không làm bạn, cả hai sẽ không hề gây thương tổn cho nhau.
Mà Tiệm Li rời khỏi núi Ngạo Ngạn cũng có thể trở thành Phu Chư trong mắt thế nhân lần nữa, chỉ cần Nguyệt Chước vẫn luôn là Nguyệt Chước, làm chuyện gì cũng được.
Bởi vì nàng có thể khống chế được sức mạnh của bản thân, Nguyệt Chước lại không thể.
Nàng có thể không cần người chăm sóc, không người làm bạn, nhưng Nguyệt Chước còn tồn tại phong ấn trong cơ thể, vừa mới biến thành người lại không thể.
Tiệm Li: "Sau này, làm phiền ngươi chăm sóc nàng...! Những thứ nàng thích ta đều viết ra đây, ta biết việc này phiền toái nhưng ngươi ráng...!Ráng xuôi theo nàng một chút, bây giờ nàng còn chưa hiểu chuyện, đợi qua được một thời gian thì tốt rồi..."
Huân Trì: "Ngươi thật sự cứ rời đi như vậy mà không nói lời nào sao? Tại sao không cho nàng một lý do? Ngươi gạt nàng như vậy, không sợ nàng oán hận ngươi rời bỏ nàng sao?"
Tiệm Li: "Sợ chứ, nhưng so với chuyện nàng oán hận ta, ta...!Thôi, ngươi nhớ kỹ giao ước giữa chúng ta là được."
Ngày hôm ấy, Tiệm Li chưa nói hết câu.
Nàng rời khỏi núi Ngao Ngạn, trở lại Nhân giới hỗn loạn, chưa từng đối xử tử tế với nàng kia.
Diệc Thu nhịn không được mà nghĩ, lời Tiệm Li chưa nói xong, có lẽ là —— So với chuyện nàng oán hận ta, ta càng sợ sau khi nàng biết được sự thật, thà chết cũng muốn làm bạn bên ta.
Sau hôm ấy, nơi này liền thành ký ức của Huân Trì.
Trước khi rời đi, Tiệm Li nhờ Huân Trì giấu đi bí mật kia, Huân Trì vẫn luôn dỗ Nguyệt Chước, nói Tiệm Li đi đến nhân gian du ngoạn.
Vào đông giá lạnh, chó đen suy yếu nằm co ro bên bếp lò hắt xì, thấy thảm suýt chút nữa bị lửa đốt, nó hoảng loạn vội vàng dùng móng vuốt nhỏ dập nửa ngày.
"Tiệm Li thật là, đi ra ngoài chơi mà không dẫn ta đi...! Nếu cháy còn phải chính tay ta dập." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, tiến lại gần bếp lò hơn, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Khi tuyết mùa đông tan đi, cơ thể Nguyệt Chước đã hồi phục được ít nhiều, cuối cùng hoá hình người lại lần nữa, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong núi.
Đầu mùa xuân, cái lạnh chưa tan, hoa chưa nở.
Nàng vẫn là tiểu nha đầu thích nghịch ngợm gây sự,hơn nữa bởi vì không có Tiệm Li mà trở nên làm càn hơn rất nhiều.
Vì vậy, Huân Trị lại bắt đầu đau đầu, ngày ngày đuổi theo sau nàng cũng chỉ để phòng ngừa nàng làm chuyện xấu.
"Ngươi không thể nghe lời một chút hả?"
"Khi nào Tiệm Li trở về?" Nguyệt Chước ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ xinh đẹp nhìn Huân Trì, bên trong tràn đầy sự tưởng niệm, "Nàng trở về, ta sẽ không quấy rối nữa."
"......"
"Huân Trì, ngươi đi tìm nàng rồi nói nàng về được không?" Nguyệt Chước nói, "Nếu không ngươi thả ta ra ngoài, đợi nàng chơi đủ rồi, ta và nàng sẽ cùng nhau trở về."
"......"
"Tại sao ngươi không nói lời nào?"
"Chờ một chút đi." Huân Trì nói, duỗi tay muốn xoa xoa đầu tóc của nha đầu ngốc để an ủi.
Nguyệt Chước thấy vậy, lập tức cúi người, nhanh chóng chui qua cánh tay đang được nâng lên của Huân Trì, rồi sau đó xoay người làm mặt quỷ với hắn, vui vẻ cười cười chạy đi thật xa.
Trong chớp mắt, Huân Trì nhìn theo bóng dáng Nguyệt Chước, không khỏi than nhẹ: "Tiệm Li, những thứ nàng thích mà ngươi viết ra, ta đều cố gắng cho.
Nhưng ngươi không biết rằng, thật ra nàng...!Cũng không hề thích những thứ kia."
Vào khoảnh khắc ấy, trời và đất lại bắt đầu biến