Đêm hôm đó, Chu Lạc lại nằm mơ.
Trong mơ cậu thấy mình đi lang thang trên núi vào buổi đêm, bậc thang chằng chịt, khúc khuỷu, trong nháy mắt đó cậu ở trong bóng đêm mờ ảo nhìn thấy Nam Nhã.
Cô mặc một bộ sườn xám màu phấn, lười nhác tựa vào tường gạch đỏ, nghiêng đầu hờ hững, đôi mắt hoa đào chứa đầy xuân tình, khuôn mặt sâu xa nhìn cậu, khẽ nhếch môi cười.
Ánh trăng như nước.
Hoa Paulownia trắng nở đầy trên tường gạch đỏ, cô dựa vào tường, cơ thể thư thái thả lỏng, tay cầm điếu thuốc là, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, bộ ngực mềm mại phập phồng, từ đôi môi đỏ thẫm phả ra một làn khói trắng, ánh mắt dịu dàng ma mị.
Chu Lạc thừ người ra, cảm giác nghẹt thở lại ùa tới.
Cô đi về phía cậu, cơ thể chao đảo không kiểm soát được, cậu đón được cô. Cơ thể mềm mại của cô thoáng chốc nằm trong lồng ngực cậu.
Cảm giác ấy điên đảo thần hồn, cuối cùng cậu không còn kìm chế được nữa, xé sườn xám của cô ra, ánh trăng mơn man da thịt, phản chiếu lên tấm thân trắng nõn của cô.
Đêm khuya khi Chu Lạc tỉnh lại, quần lót đã ướt đẫm một mảng, cậu vùi mặt vào đầu gối, uể oải, khổ sở, nhục nhã, hận không thể lật úp chiếc giường.
Cậu nên làm thế nào đây?
Người trong mộng kia không bao giờ để ý đến cậu nữa.
Cậu không cố ý, nhưng cô không hiểu được.
Tình hình của cậu và cô giống y như trong mộng.
Cô ở dưới ánh trăng, cậu ở dưới bóng cây, dưới màn đêm, cô làm sao có thể thấy được cậu trai trẻ say mê cô trong bóng tối chứ?
***
Trong hai ngày nghỉ này, Trần Quân mấy lần đến rủ Chu Lạc đi chơi, lúc thì đến ao cá bắt cá nướng, lúc thì ăn trộm khoai và ngô nướng trên lõi ngô, nhưng Chu Lạc chỉ vùi đầu vào sách vở, lần nào cũng từ chối. Nhưng thật ra lần đầu khi Trần Quân đến, Chu Lạc có đưa cho cậu ta hai mươi que kem không giải thích lời nào, đẩy cậu ta ra khỏi cửa. Trần Quân ngơ ngác ôm một đống que kem đứng ngoài cửa.
Chu Lạc đang thực sự giải đề toán, trước cửa sổ đột nhiên hiện lên một cái bóng, đến quyển bài tập của cậu vẫn không biến mất, cậu ngẩng đầu nhìn là Trương Thanh Lí đang đứng ngoài cửa sổ. Chu Lạc giải được một nửa đề, đầu óc đang tập trung cao độ, không nghĩ ngợi gì cúi đầu tiếp tục viết.
Trương Thanh Lí không nhịn được lên tiếng: "Cậu đang trốn tớ sao?"
"Không có." Chu Lạc đặt bút máy lên tờ giấy nháp đang sột soạt.
"Không tránh tớ thì sao Trần Quân tìm cậu nhiều lần như vậy mà không chịu ra ngoài chơi." Trong giọng nói của Trương Thanh Lí có ý oán giận.
"Muốn ôn tập." Chu Lạc cũng không ngẩng đầu lên.
"Vừa thi tháng xong đã ôn tập, không giống cậu chút nào. Trần Quân nói vậy đấy."
Chu Lạc ngừng một chút, ngẩng đầu, lại quen tay bắt đầu quay bút: "Giờ cậu đến tìm tớ làm gì?"
"..."
"Cậu muốn vào kiểm tra bài tập của tớ sao?" Chu Lạc hỏi.
Trương Thanh Lí liếc nhìn chồng bài thi cao ngất trên bàn cậu, lắc đầu.
Chu Lạc lại cúi đầu tiếp tục giải toán.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Trương Thanh Lí tìm chuyện nói: "Này, cậu có biết không thím Hồ Tú lại nhập viện đấy."
"À...làm sao vậy?"
"Hình như cảnh sát điều tra chuyện cha chị Nam Nhã mất năm ấy, không biết sao để người ở trấn biết, rồi người ta lời ra tiếng vào, thím Hồ Tú đi đường nghe thấy người ta chỉ trỏ, lại phát bệnh rồi."
"À." Chu Lạc nói.
Bầu không khí lại lâm vào bế tắc.
Trương Thanh Lí đứng một lát, để cho giọng nói thoải mái hơn một chút: "Chu Lạc, chuyện ngày đó coi như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn giống như trước đây nhé."
Chu Lạc ngừng một chút, một giây sau, "ừ" một tiếng, tiếp tục làm bài.
Trương Thanh Lí cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ngày đó mình quá chủ động, không biết xấu hổ, nhưng cô bé lại nhanh chóng trở nên phiền não, Chu Lạc lúc nào cũng vậy, khi cô bé hỏi bài cậu sẽ kiên nhẫn giải thích, kể chuyện hài cậu cũng sẽ cười, nhưng không thân thiết hay bất hòa với bạn học nào; từ sau khi xảy ra chuyện kia, cậu cũng không hề thân thiết, thái độ đối với cô bé cũng không thay đổi chút nào. Rốt cuộc cậu thích dạng kiểu con gái như thế nào chứ?
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân uỳnh uỳnh, Khương Băng Băng còn chưa chạy đến ban công, thì giọng nói đã truyền đến: "Trần Quân bảo tớ đến rủ cậu, Thanh Lí cậu còn làm gì vậy, chúng tớ đợi nửa tiếng rồi!"
Cô bạn chạy đến bên cửa sổ, thẳng thắn nói: "Sao lâu vậy, không biết còn tưởng hai cậu đang hôn nhau đấy."
Trương Thanh Lí tức giận, trừng mắt với Khương Băng Băng.
Chu Lạc làm như không nghe thấy.
Khương Băng Băng lè lưỡi, cười: "Chu Lạc, có đi không?"
"Đi đâu?"
"Đánh bóng bàn." Khương Băng Băng buồn bực, "Thanh Lí, cậu không nói với cậu ấy à, cậu lên lâu như vậy nói gì thế?"
"Không đi. Bàn bóng bàn bẩn muốn chết." Chu Lạc nói.
"Có một quán mới mở đối diện chếch với cửa hàng sườn xám, rất sạch sẽ, bàn và vợt đều mới tinh." Khương Băng Băng nói, "Trần Quân phái hai bọn tớ đến mời cậu, vậy mà còn không mời được nha."
Chỉ cần mấy chữ "Cửa hàng sườn xám", tất cả công thức toán học hình học trong đầu Chu Lạc đã ầm ầm nổ thành từng mảnh nhỏ. Trước tiên cậu không hề lên tiếng, đợi viết xong đâu vào đấy mấy bước tính toán theo công thức cuối cùng, mới ném bút nói: "Đi chứ, đi chứ, đươc rồi đi thì đi. Từng người đến giục một, các cậu phiền chết đi được."
***
Khi Chu Lạc, Trương Thanh Lí và Khương Băng Băng đến quán bóng bàn thì mấy bạn học đã bắt đầu chơi rồi.
Trần Quân đang chờ đối thủ, nhìn thấy Chu Lạc tiến vào, cười xấu xa: "Xem ra chỉ có mỹ nữ mới mời được cậu thôi."
Chu Lạc không phản bác, nhìn xung quanh nói: "Nơi này mới thật, vừa khai trương đã bị cậu tìm được."
Trần Quân nói: "Anh rể tớ phát hiện ra đấy."
Chu Lạc nghe thấy lập tức cau mày. Nếu không phải do sự xuất hiện của Giang Tú hôm đó làm rối loạn phán đoán thì cậu cũng sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ, nhưng chỉ là lấy cớ mà thôi, sai đều là do bản thân mình.
Lúc này khi nghĩ đến Giang Tú và Nam Nhã, Chu Lạc lại nghĩ đến cái liếc mắt mờ ám giữa họ, chỉ sợ khi người
khác liếc mắt thấy cậu vuốt ve lưng Nam Nhã cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đâu phải lúc nào nhìn bằng mắt cũng là thật chứ?
Khương Băng Băng ở phía sau gọi cậu: "Chu Lạc, ba người chúng ta cùng đánh đi, tớ và Trương Thanh Lí cùng một đội."
Chu Lạc vốn không hề muốn chơi bóng bàn, cũng không để tâm, cầm lấy vợt bóng nói: "Tớ chơi bóng nhỏ."
Chu Lạc đánh bóng vừa nhanh vừa chuẩn, Khương Băng Băng và Trương Thanh Lí quan sát một lúc lâu, Chu Lạc cũng không giục hai cô gái, lúc rảnh, cậu sẽ nhìn lướt qua cửa hàng sườn xám chếch đối diện mấy lần. Tiếc là quầy hàng nằm ở góc chết, nên Chu Lạc chỉ có thể nhìn thấy sườn xám và quần áo đẹp đẽ treo trên tường, cả một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Nam Nhã, cho đến khi có khách hàng vào ngắm quần áo, lúc này Nam Nhã mới xuất hiện.
Chu Lạc cách một con đường nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, có cảm giác không nói nên lời.
Bên tai vang lên một loạt tiếng huýt sáo.
Các bạn học cũng thấy Nam Nhã, tuổi này là lúc đen tối nhất, có người huýt sáo, những người khác đồng loạt huýt sang đường bên kia.
Còn trêu chọc hét to: "Ai! Nam Nhã!"
Người qua đường đều ngoảnh lại.
Chu Lạc thờ ơ nhìn.
Nam Nhã không hề quay đầu lại, làm như tai điếc, cũng không hề liếc mắt nhìn sang bên này chút nào, lại bước vào bên trong cửa hàng.
Khương Băng Băng không hề ngại ngùng: "Chú ý văn minh một chút, đùa lưu manh gì chứ."
Cậu học sinh nam cầm đầu không vui: "Thổi còi chào hỏi sao gọi là đùa lưu manh được chứ?"
Khương Băng Băng trợn mắt: "Chào hỏi? Người ta quen cậu sao? Ngay cả liếc mắt cũng lười."
"Đều là giả vờ đấy, chưa từng nghe đàn bà lẳng lơ đều thích giả vờ thuần khiết sao? Mẹ kiếp!" Đầu cậu ta bị cây vợt Trần Quân trượt tay đập vào, cậu ta đau đến mức ôm đầu giậm chân.
Trần Quân choáng váng, quay đầu nhìn Chu Lạc.
Chu Lạc vẫn đang đánh bóng bàn ở bên cạnh, quay đầu một chút, thản nhiên nói: "Xin lỗi, chật quá nên đụng vào cậu."
Nói xong lại tiếp tục đánh.
Trần Quân phóng khoáng giải thích với bạn học, người kia đành âm thầm chịu đựng, bỏ qua.
Trương Thanh Lí thấy toàn bộ sự việc, nghĩ đến Chu Lạc trút giận thay Khương Băng Băng, nghĩ đến Khương Băng Băng lên tiếng Chu Lạc mới đến đây, trong nháy mắt trái tim trở nên lạnh giá.
Chu Lạc đánh bóng sang thấy cô bạn không phản ứng, lấy vợt gõ vào bên cạnh bàn, nói: "Ngây người ra đấy làm gì, đến cậu đấy."
Trương Thanh Lí hoàn hồn: "Ừ."
Chu Lạc nhường hai cô gái, mỗi lần cậu giao bóng đều để cho hai cô gái có cơ hội đỡ được, nhưng cho dù đã nhường đến nước này, thì bóng nhỏ chỉ còn một, bóng lớn lại còn đến những năm quả.
Chu Lạc tiếp tục nhường nói: "Tớ đi mua kem, trước khi tớ trở về hai cậu đánh được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu."
Đi tới cửa, mới chợt nhớ ra: "Các cậu muốn ăn vị gì?"
"Cà phê."
"Đậu xanh."
Chu Lạc ra khỏi quán bóng bàn, chạy một hơi băng qua đường. Cậu kiên trì bước nhanh qua cửa hàng của Nam Nhã, ánh mắt quét qua, bên trong cửa hàng không có khách, Nam Nhã cúi đầu ngồi trước quầy, dường như đang nghĩ gì đó, không nhìn bên ngoài, nên cũng không biết cậu đang đi ngang qua lúc này.
Chu Lạc hơi mất mát đi qua cửa hàng cô.
Nếu không thì quay trở lại, chạy ào vào giải thích với cô là được.
Chu Lạc nắm chặt tay, xoay người quay trở lại, vừa đến gần lại thấy trong cửa hàng có người, cậu hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy đi.
Nhớ tới người nọ hơi giống Lâm Phương Lộ, thì lại đến gần cửa hàng.
"Xin lỗi, bọn anh chỉ hỏi thím Hồ Tú chuyện quá khứ thôi, ai ngờ người khác lại biết, nói linh tinh khiến cho thím ấy lại phải nhập viện."
Nam Nhã nói: "Không phải lỗi của các anh. Bác sĩ nói dì em bị hoảng sợ, nhưng nguyên nhân cụ thể thì em cũng không rõ."
Lâm Phương Lộ hỏi: "Hoảng sợ? Đúng rồi, em còn nhớ chuyện năm đó không?"
Nam Nhã nói: "Nhớ chứ. Buổi sáng em thức dậy đi học, thấy cha chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngã trên tuyết. Đêm trước, ông ấy uống rất nhiều rượu, có lẽ là ra ngoài đi vệ sinh, trượt chân bất tỉnh nhân sự. Khi đó em còn làm bản ghi chép mà."
Lâm Phương Lộ nói: "Ừ. Thím Hồ Tú nói đêm đó thím ấy bị cảm nặng, uống thuốc cảm xong lăn ra ngủ, không để ý người bên cạnh không trở về."
Nam Nhã hơi ngẩn người: "Cảm ư?"
Lâm Phương Lộ hỏi: "Không bị cảm sao?"
Nam Nhã nghi ngờ nói: "Trong ấn tượng của em thì hình như là không."
Chu Lạc nghe thấy hai người bọn họ toàn nói chuyện công, lại sợ bạn học bên đường nhìn thấy thì không hay, nên nhanh chóng rời đi.