Đường Nghiên có lúc cảm thấy cô Kỷ thật sự giống như một vị phụ huynh, quan tâm đ ến mọi thứ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, cô chăm sóc cho nàng trong khoảng thời gian nàng đến Hoa Đô còn nhiều hơn cả sự chăm sóc của mẹ dành cho mình trong 18 năm qua..
Chỉ có điều, một bên nàng tham lam với sự chăm sóc như vậy, một bên lại không muốn được chăm sóc như một đứa trẻ, nàng sẽ từ từ lớn rồi nàng sẽ trưởng thành.
"Xem ra cô nhớ không lầm kích cỡ của con." Trước tấm gương cao từ trần đến sàn, Kỷ Du Thanh chắp tay trước ngực, nhìn cô gái trước mặt mặc bộ váy mình đã cẩn thận lựa chọn, trong lòng có chút hài lòng, lộ ra nụ cười vui mừng của người làm cha mẹ.
Đứng trước gương, Đường Nghiên không thể tin vào mắt mình, bình thường cô ăn mặc có chút mộc mạc, nhưng dưới bàn tay của cô Kỷ, nàng lại có bộ dạng như thế này?
Lúc nàng đang ngắm mình trong gương, cô Kỷ bất ngờ nghiêng người, nhẹ nhàng ấn vai cô, áp sát mặt Đường Nghiên, dịu dàng nói: "Con gái ăn mặc đẹp không nhất định là lấy lòng đàn ông, mà bản thân tự tin hơn."
Đường Nghiên nhìn mình và cô Kỷ trong gương, mắt không chớp, cả người cứng ngắc không dám động, không biết vì sao lúc này nàng cảm thấy cô Kỷ vừa nói câu này đặc biệt có sức hút....
"Được rồi, cô đi làm bữa tối cho con." Cô Kỷ buông tay ra, Đường Nghiên cảm giác sức nặng trên vai lập tức biến mất, nhiệt độ bên cạnh khuôn mặt cũng đột nhiên biến mất, cô vội vàng xoay người, "cô Kỷ, con tới giúp cô."
Kỷ Du Thanh từ ngoài cửa phòng thay đồ đáp lại: "Không cần, con đã tập luyện quân sự vất vả rồi nghỉ ngơi thật tốt đi, cô cũng rất thích nấu ăn."
Vất vả rồi...
Chưa từng có ai nói những lời như vậy với Đường Nghiên, cho dù là kỳ nghỉ hè khi nàng còn nhỏ, mỗi ngày đều ở nhà cậu nấu cơm chờ cậu mợ đi làm đồng về và cả anh họ cùng ăn cơm, hay giúp cả nhà giặt giũ quần áo, lau nhà.
Đường Nghiên sững sờ đứng trước gương soi một lúc, sau đó nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo mới trên người, thay bộ quần áo hôm nay mặc trên người, cầm bộ quần áo mới trực tiếp đi vào phòng tắm, bởi vì nhãn trên quần áo ghi rằng chúng không thể giặt bằng máy, vì vậy Đường Nghiên chỉ có thể giặt bằng tay, có điều là mấy năm nay nàng đã quen với việc giặt tay, giặt bằng máy nàng vẫn chưa biết sử Đường Nghiênụng thế nào.
Vài bộ quần áo đã giặt xong, bữa tối gần như đã sẵn sàng.
Bữa tối hôm nay là thịt heo chua ngọt với dứa, tôm hấp miến tỏi, bào ngư sốt, xúc xích và đậu tuyết chiên, cô Kỷ nói bốn món ăn số lượng không nhiều lắm nên tạm thời thêm một canh trứng rong biển.
Thực ra những món này đối với một bữa tối hai người thì có chút quá mức phong phú, nhưng cô Kỷ không nghĩ vậy, cô ấy cẩn thận giới thiệu cho Đường Nghiên các món ăn hôm nay đều là món Quảng Đông, điều này vô hình chung đã khiến nàng nâng cao kiến thức của mình.
Dứa không phải là hoa quả sao, thế nhưng lại có thể xào thịt, Đường Nghiên ở quê chưa từng thấy qua loại này, cũng chưa từng nghĩ tới vào miệng sẽ có hương vị khác biệt, chua ngọt, tươi mát lại ngon miệng, thịt cũng thơm ngon lạ thường, tươi mềm bọc trong dứa chua ngọt.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Kỷ Du Thanh hai tay xếp cùng một chỗ, chờ mong nhìn nàng.
"Ngon!" Đường Nghiên không chút che giấu khen ngợi.
"Đây là món ăn ngon nhất mà con từng ăn."
Kỷ Du Thanh nghe xong lời này, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, vẻ mặt thần bí, "Không nên đánh giá sớm như vậy, mau thử những món khác."
Tiếp theo là tôm hấp miến tỏi băm, món ăn này tuy chủ yếu làm bằng tỏi băm nhưng mùi vị của nó không thực sự có mùi tỏi nhiều, ngược lại tôm tươi mềm, mùi vị rất ngon, Đường Nghiên không nhịn được cắn một miếng nữa.
Lại thêm một món bào ngư sốt, Đường Nghiên là người trong đất liền chưa từng nhìn thấy biển chứ đừng nói là hải sản, kiến thức ít ỏi về bào ngư của nàng là từ sách báo, truyền hình, người xưa luôn thích so sánh bào ngư với cao lương mỹ vị.
"Cô Kỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ bị cô vỗ béo." Đường Nghiên nếm từng món một, ăn rất nhiều mà không dừng lại được.
"Béo hơn mới tốt, chỉ cần không béo quá là được rồi." Kỷ Du Thanh vẫn cảm thấy Đường Nghiên quá gầy, cảm thấy cô gái nhỏ có thể bị một cơn gió có thể thổi bay, làm cho người ta có cảm giác đau lòng.
Đường Nghiên ăn thêm hai bát cơm, ăn xong nàng chủ động thu dọn bát đ ĩa, thu dọn bếp, vốn dĩ chỉ định ăn một bát, nhưng món nào cũng ngon đến mức nàng không thể kiềm chế được.
Giờ có chút quá tải, không thể làm gì khác hơn là dọn dẹp để có thể tiêu hóa hết.
Kỷ Du Thanh cũng không ngồi yên, cô đi dép lê trong phòng khách đi tới đi lui mấy lần, thu dọn đồ đạc, Đường Nghiên đang cúi đầu rửa bát trong gian bếp mở, khóe mắt liếc nhìn, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu be với chiếc áo khoác dệt kim trôi nổi trước mắt cô..
"Nhân tiện, Nghiên Nghiên!"
Đường Nghiên theo bản năng giật mình, cô Kỷ tự nhiên đổi cách xưng hô...! Trong lúc nhất thời vẫn chưa quen, liền ngây ngốc ngẩng đầu lên nghe.
"Suýt nữa quên nói cho con biết.
Ngày mai cô có một người bạn sẽ đến đây.
Cô ấy là một người bạn rất tốt của cô, đúng lúc có thể giới thiệu con với cô ấy."
"Bạn?" Bạn tốt của cô Kỷ...
"Đúng vậy, cùng tuổi với cô, nhưng nàng rất hiền hòa, hai người hẳn là sẽ hòa thuận." Kỷ Du Thanh bổ sung nói.
"Cũng là phụ nữ ạ?" Đường Nghiên tò mò hỏi, nhìn cô như