Trong phòng ký túc xá tối đen như mực, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tiếng tim đập của nàng dường như to và rõ ràng hơn một cách dị thường, trên trán Đường Nghiên lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Nhìn tin nhắn này của cô Kỷ nàng run rẩy vào hộp trò chuyện gõ chữ, nhưng cuối cùng đều bị xóa đi.
Dù có nói lí do gì cũng không được càng không thể cứu được tình trạng xấu hổ này.
Đúng lúc này, một tin nhắn khác đến.
Cô Kỷ: [Bớt xem lại, hại mắt lắm ].
Đường Nghiên mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào màn hình vội vàng gõ lại: [ con ngủ bây giờ đây, chúc cô ngủ ngon]!
Nàng vội vàng tắt di động nhét xuống dưới gối, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Du Thanh ở đầu bên kia của điện thoại mỉm cười trả lời lại: [Chúc ngủ ngon].
Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, nhưng đối với những sinh viên học quân sự thì không tốt chút nào.
Mặc dù trời đã sang thu nhưng ánh nắng mặt trời vẫn thật kinh khủng, đã nhập học được hai mươi ngày những nhiệt huyết của tân sinh viên đã sớm bị tàn phá, cảm xúc vui vẻ đã không còn cả một đám sinh viên như đám cỏ héo úa trên sân tập.
Một người phụ nữ đi ngang qua bên ngoài hàng rào sân tập.
Cô ấy mặc một chiếc áo kẻ sọc màu xanh nhạt với phần vai phồng và một chiếc váy denim xếp nếp, cô có đôi chân dài đi một đôi giày màu trắng.
Dưới ánh mặt trời trông cô ấy tươi tắn và sáng chói, trên tay bưng một li trà sữa tươi cười mắt nhìn chằm chằm tay kia cũng cầm theo một phần.
Vừa vặn là lúc nghỉ giải lao, Đường Nghiên ngồi dưới đất, hai tay giơ lên trên đầu che nắng, vùi mặt vào đầu gối nghỉ ngơi.
Hạ Tử Hàm vừa đi uống nước về đột nhiên xuất hiện bên cạnh đưa tay đẩy vai nàng, "Sao rồi, có muốn uống chút nước không?"
Lúc này trong lớp xôn xao, mọi người đều đang tìm kiếm Đường Nghiên.
"Đường Nghiên đâu, Đường Nghiên ở đâu?"
"Cậu có nhìn thấy Đường Nghiên không?"
"Đường Nghiên, có người tìm cậu!"
Đường Nghiên mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, vội vàng đứng dậy, từ trong đám người bước ra một cô gái với mái tóc nhuộm vàng nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn suýt chút nữa nàng đã không nhận ra.
"Học tỷ, sao chị lại đến đây?"
Thẩm Du Âm vuốt vuốt tóc mình, "Màu tóc mới đẹp không?"
Đường Nghiên gãi gãi mặt, thành thật trả lời: "Đẹp, nhưng có chút chói mắt."
Đôi mắt sáng dưới ánh mặt trời.
"Chị coi như em chỉ nói nửa câu đầu." Thẩm Du Âm kéo cô sang một bên nói chuyện, hớp một ngụm trà sữa đá trong tay, đưa cho Đường Nghiên một cốc khác chưa mở, "Này, mua cho em."
Đường Nghiên kinh ngạc nói: "Cám ơn chị...!Chỉ là thời gian nghỉ ngơi của em còn có mấy phút, chỉ sợ uống không hết." muốn trả lại cho cô ấy.
Thẩm Du Âm vươn tay đẩy trở về, "Uống không xong chị cầm cho em, không sao đâu."
Đường Nghiên ngượng ngùng tiếp tục từ chối cũng xấu hổ, liền đưa tay nhận lấy sau đó mất tự nhiên gãi gãi đầu hỏi: "Chị đến gặp em, gần đây câu lạc bộ có chuyện gì không?"
Thẩm Du Âm uống trà sữa, khoát khoát tay: "Không, không có việc gì chỉ là tới xem em thôi, không được sao?"
"Có thể...!có thể không sao, nhưng ở đây nhiều nắng lắm." Đường Nghiên giơ ngón tay chỉ phía dưới gốc cây lớn bên kia "Bên kia có bóng râm."
"Được, lát nữa em tập chị sẽ ngồi, tối nay có rảnh không chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
Đường Nghiên không biết nên trả lời như thế nào, vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi đã hết nên nàng trở về tiếp tục huấn luyện, vội vàng đi nên nàng cũng không trả lời vấn đề này.
"Vừa rồi ai tìm cậu vậy?" Hạ Tử Hàm tò mò hỏi.
"Chị ở câu lạc bộ." Đường Nghiên thấp giọng đáp.
"Ai còn đang nói!" Huấn luyện viên hô lớn, lập tức yên tĩnh lại.
Trong buổi huấn luyện tiếp theo, Thẩm Du Âm không rời khỏi sân tập, ngồi trong bóng râm uống trà sữa, nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng trang điểm lại và xịt một ít kem chống nắng lên tay và chân.
Đường Nghiên đi theo lớp xếp hàng chạy có khi cũng sẽ đánh mắt về phía cô, lúc đó Thẩm Du Âm sẽ vẫy tay rồi cười lại với nàng.Đường Nghiên lập tức như ngừng thở, nàng cảm thấy huấn luyện viên có điểm là lạ.
Cho đến giờ ăn tối, khi buổi huấn luyện kết thúc, Đường Nghiên vẫn cùng Thẩm Du Âm đi dạo nàng như khúc gỗ, nói chuyện cũng không biết nhiều lắm, nhưng cũng không thể khiến bầu không khí trở nên quá khó xử.
"Hôm nay chị không có tiết sao?"
"Ừm, chiều thứ ba là ngày nghỉ lễ, nếu không chị đã không đợi em cả buổi chiều." Thẩm Du Âm dừng một chút rồi lại nói, giọng nói đột nhiên có chút dụ hoặc, "Em muốn bồi thường cho chị như thế nào đây?"
"A?" Đường Yên sửng sốt một giây, đầu óc không ngừng quay cuồng, sắc mặt ngưng trọng, sau đó lắp bắp, không có chút nào tự tin nói: "Vậy để em mời chị ăn cơm."
"Em thật ngốc." Thẩm Du Âm bất đắc dĩ cười cười, "chị bảo em ăn cơm cùng sao có thể để em mời chứ?"
"Vậy thì..." Đường Nghiên vẫn còn lăn tăn làm sao để bồi thường cho cô.
Thẩm Du Âm đã chuyển sang đề tài khác,"Em thật ngốc, cẩn thận bị đám con trai kia lừa gạt đó."
"Không." Đường Nghiên trả lời rất kiên định, gần như không cần suy nghĩ, "em không muốn có bạn trai."
Ý của Đường Nghiên là hiện tại cô không có dự định yêu đương, Thẩm Du Âm đương nhiên hiểu nhưng cô không thể không cố ý hiểu sai lời của nàng, nhếch mép cười trêu chọc: "Vậy là em muốn tìm bạn gái."
Cả người Đường Nghiên cứng đơ tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng lắp bắp nói không nên lời: "Cái này...!Cái này cũng không được."
Thẩm Du Âm liếc nhìn phản ứng của nàng, hưng phấn giơ tay nhéo nhẹ gò má đỏ ửng của nàng, "Này, sao em đáng yêu thế."
Đường Nghiên không nói chuyện.
"Mà này, nghỉ lễ quốc khánh có sắp xếp gì không? Em có về nhà