Sáng sớm trời còn sương mù, trước cửa căn hộ trong khu Tây Sơn xuất hiện một đôi giày thể thao trắng chủ nhân đôi giày đó là cô gái có mái tóc màu vàng sáng.
Dì Trương ở tầng trên xách một chiếc giỏ tre nhỏ đang định ra ngoài mua rau, liếc một cái đã bị cô gái này hấp dẫn, nhiệt tình muốn giúp đỡ người đi lên phía trước hỏi: " cô gái cháu đến tìm người gia đình này à?"
Thẩm Du Âm nghe thấy giọng nói này quay người lại, kinh ngạc nhìn bà dì trước mặt: "Dì, dì đang nói chuyện với cháu à?"
Dì Trương sửng sốt, cẩn thận quan sát dung mạo của cô gái, "Con và tiểu Kỷ thật giống nhau, không thể là mẹ con được, tiểu Kỷ sao có thể có một cô con gái lớn như vậy."
Thẩm Du Âm chỉ cảm thấy đối phương rất kỳ quái, ý tứ muốn rời đi.
Dì Trương vội vàng nhiệt tình nói: "Tiểu Kỷ không có ở nhà, hai ngày trước cô ấy đi du lịch, mang theo con của bạn mình, chắc cũng bằng tuổi cháu."
"Ồ, cháu không đến tìm cô ấy." Thẩm Du Âm gật đầu, sau đó quay người nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Dì Trương cầm giỏ tre đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô gái, rất kinh ngạc, sao lại giống nhau đến thế giống như hai chị em vậy, nhưng Tiểu Kỷ sống ở đây lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy cô gái này bao giờ.
Trên giường, một ông lão tóc trắng trông gầy yếu rất nhiều thân thể không còn cường tráng như trước.
Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường trông nom, vẫn là cách ăn mặc thời trang, trang điểm, cả người đeo đầy trang sức quý giá.
"Đạt Quân, đừng lo lắng, a, " một bên vừa nhẹ giọng nói một bên vừa bưng chén thuốc cho người trên giường uống.
"Tôi đã bảo Du Âm đi tìm cô ấy rồi, ông cư yên tâm tĩnh dưỡng, công ty và còn rất nhiều người đang đợi ông về quản lí nữa."
Ông lão trên giường thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, yếu ớt nói: "Tôi tự biết...!thời gian không còn nhiều, tôi...!không thể yên tâm là Thanh nhi, nhiều năm như vậy rồi con bé trước sau không chịu tha thứ cho tôi......!khụ khụ khụ khụ..." nói xong ông nhịn không được lại ho kịch liệt.
Người phụ nữ vội vàng đặt bát thuốc xuống, đứng dậy đỡ ông xoa ngực: "ông đừng nói thế, sức khỏe của ông rất tốt, lần trước bác sĩ đã nói rồi, chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi cũng không phải không kiểm soát được, ông phải cố gắng nghỉ ngơi đừng lo lắng nhiều như vậy."
Bà vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi reo lên, thấy người gọi là Du Âm, sau đó đặc biệt nhìn người đang nằm trên giường nói:"tôi đi ra ngoài nghe điện thoại."
Ông lão liền hỏi: "Có phải Du Âm đang gọi không?"
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Con bé vừa mới ra khỏi nhà không lâu, sao có thể nhanh như vậy, là công ty gọi điện, tôi ra ngoài một lát."
Khi đi ra ngoài, nụ cười trên mặt người phụ nữ liền biến mất.
"Như thế nào rồi? Có tin tức gì của Kỷ Du Thanh không?"
Thẩm Du Âm lái xe đeo tai nghe, " cô ta không ở nhà chỉ gặp hàng xóm thôi." Cô dừng một chút, sau đó cực kỳ bất mãn nói: "Mẹ, lần sau mẹ đừng để con làm những chuyện như thế này nữa, rất khó xử, quan hệ của con và cô ta đã rất khó nói rồi lần trước còn gặp nhau ở trường học nữa...."
"Gặp nhau ở trường? Con và cô ta làm sao lại gặp nhau ở trường được?"
"Chỉ là con có một đàn e và nàng đang ở nhờ nhà cô ta." Thẩm Du Âm không muốn bắt đầu chủ đề khác.
"Ba con hiện tại sức khỏe không tốt, đây đều là mong muốn của ông ấy." Người phụ nữ nói trong điện thoại, lặng lẽ nhìn vào trong để đảm bảo không ai có thể nghe thấy.
"Nếu con không muốn ở nhà cũng được chuyện này cũng không cần gấp, mẹ đoán ba con nóng lòng muốn gặp cô ta như vậy, có thể là vấn đề phân chia tài sản."
Thẩm Du Âm giật mình, phanh gấp, suýt chút nữa vượt qua đèn đỏ, "Chia thì chia dù sao cũng không phải việc của con, hơn nữa người phụ nữ đó dù sao cũng là con gái của ba thì việc chia tải sản cũng là hợp lý thôi".
"Con ngốc này, cô ta bây giờ đã là người ngoài rồi, con có hiểu nước phù sa không chảy ruộng ngoài không?" Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, " quên đi! con cứ về đây trước đi, việc tìm Kỷ Du Thanh cứ tạm thời gác lại đã, chuyện này càng kéo dài thì càng có lợi cho chúng ta".
"Con có hẹn với bạn." Thẩm Du Âm nói xong liền không vui cúp điện thoại.
"Bíp bíp bíp..." Đầu bên kia điện thoại chỉ vang lên âm thanh bận rộn đơn điệu.
Người phụ nữ có chút tức giận, đứa con gái này thật sự càng ngày càng không nghe lời, dù sao cô vẫn còn nhỏ nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ ràng, thân là một người mẹ bà càng phải quan tâm nhiều hơn.
Đối với Kỷ Du Thanh, Thẩm Du Âm từ trước đến nay không có thành kiến gì, không thể nói thích, nhưng nếu ghét...!thật ra cũng chưa từng, nhưng cô biết Kỷ Du Thanh có hận thù sâu sắc với gia đình cô, cho nên cô không tội gì đến mặt nóng mà dán mông lạnh làm gì mặc dù biết đó là chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, cô chỉ muốn sống một cuộc sống tự do thoải mái, còn lại thì đó là chuyện của thế hệ trước.
*
Kỷ Du Thanh tỉnh dậy rất sớm, khi Đường Nghiên tỉnh lại, trên giường đã không có ai, nàng ngơ ngác ngồi dậy, dụi dụi mắt, cửa kính ban công mở rộng, tấm rèm trắng tinh bay phấp phới trong gió.
Có vẻ như hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng mà cô Kỷ đâu?
Một lúc sau, Đường Nghiên đứng dậy xuống giường, thay quần áo tắm rửa thì điện thoại nàng nhận được tin nhắn.
Cô Kỷ: [Cô ở dưới lầu, xuống ăn sáng đi].
Cầm lấy di động mang dép lê đi xuống lầu, trên chiếc bàn gỗ tròn nhỏ dưới ô che nắng của quán trọ có hai món ăn sáng tinh tế