Trên đảo ngày thứ ba, trận gió lớn kéo đến mây đen che kín bầu trời, theo đó xuất hiện dày đặc những tia chớp rồi tiếng sấm, mưa lớn rơi xuống, đánh ầm một tiếng vào cửa kính, cành hoa ngoài cửa sổ dưới mưa gió đung đưa, tầm nhìn mờ mịt, sóng cuồn cuộn trên mặt biển cách đó không xa.
Đường Nghiên bị tiếng sấm lớn đánh thức, ngồi dậy, ngơ ngác nói: "mưa sao ạ?."
"Đúng vậy, xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể ở trong phòng rồi." Người lên tiếng chính là Kỷ Du Thanh, lúc này, cô đang ngồi ở chiếc bàn tròn trắng tinh, trên tay cầm một tách trà nóng và một cuốn sách, cô hơi ngước mắt lên vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.
Những hạt mưa tròn từ trên trời rơi xuống, làm cho tòa nhà và mọi thứ xung quanh mờ ảo, tám giờ sáng nhưng trong phòng tối như xế chiều, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đường Ngiên, Kỷ Du Thanh gần như ngồi sát cửa sổ để đọc sách với ánh sáng mờ nhạt.
"Cô Kỷ dậy sớm thế?" Đường Nghiên cào cào cái đầu rối tung vì ngủ của mình.
"Cô không ngủ được," Kỷ Du Thanh nói, lật trang sách trong tay, chăm chú nhìn vào cuốn sách, "Vẫn còn sớm, con có thể ngủ tiếp."
"Chắc là cô vẫn chưa ăn sáng, để con đi làm." Đường Nghiên vội vàng rời khỏi giường, chân vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng trả lời: " cô đã đặt đồ ở dưới rồi, một lúc nữa họ sẽ mang lên thôi" nói xong hướng nàng mỉm cười.
"Ồ...ừmmm." Đường Nghiên yên lặng lùi người lại, nhấc chân lên giường, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Điện thoại di động của Đường Nghiên được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, cô với tay lấy, màn hình sáng lên, hiển thị rằng cô đã nhận được vài tin nhắn WeChat, đều từ cùng một người.
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Chị không ngủ được nên muốn nói chuyện một chút với em].
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Thời gian trôi qua thật chậm, chỉ mới một phần ba kỳ nghỉ trôi qua.
Thật muốn đi học thật nhanh để nhìn thấy em học muội ngốc manh].
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Này, sao em không trả lời tin nhắn của chị, em ngủ rồi à? Nghỉ lễ mà ngủ sớm như vậy].
Học tỷ Thẩm Du Âm: [khóc.jpg]
...
Đường Nghiên gãi đầu, đêm qua quả thật nàng đã ngủ quên nên ngủ luôn phía bên trong, điện thoại của nàng đặt trên bàn cạnh giường phía bên ngoài, gần với cô Kỷ, không biết cô Kỷ có nhìn thấy những tin nhắn này không, chắc là không, mà cho dù nhìn thấy cũng không có gì xấu hổ...!Đường Nghiên im lặng suy nghĩlung tung một hồi, sau đó mở khóa điện thoại trả lời.
Đường Yên: [Xin lỗi học tỷ, tối qua em ngủ quên].
Nói xong câu đó, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, như không còn gì để nói, tay cầm điện thoại thất thần.
Một lúc sau, bên kia nhắn tin lại.
Học tỷ Thẩm Du Âm: [(¬︿̫̿¬) vậy em đình bù thế nào đây?]
Đường Nghiên kinh ngạc, gãi đầu, không biết phải làm sao, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.
Đường Yên: [Được rồi, sau khi về trường em sẽ đãi chị một bưa].
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Em thật sự ngốc mà, ai cần em mời ăn cơm chứ? Nhìn vòng bạn bè của em hẳn là đang đi nghỉ, thế nào vui chứ?]
Đường Nghiên: [Vui lắm, biển cũng rất đẹp].
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Nếu người đi cùng em là chị thì thật tốt].
Đường Nghiên: [Nghi ngờ.jpg]
Học tỷ Thẩm Du Âm: [Ý chị là, nếu em hứa đi du lịch cùng ch trong ngày Quốc khánh, thì bây giờ ch sẽ không ở nhà buồn chán như vậy.]
"Ding dong, ding dong." Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Vì Đường Nghiên đang ở gần nên nàng không nói một lời đặt điện thoại xuống chạy ra mở cửa, hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện với Thẩm Du Âm.
Người bấm chuông chính là nhân viên phục vụ: "Đây là bữa sáng cô gọi."
Đường Nghiên nhanh chóng đưa tay nhận lấy, lo lắng đối phương ôm quá lâu sẽ cảm thấy mỏi, "Cám ơn."
"Không có gì, nhân tiện, hôm nay trời có thể mưa cả ngày, mọi người sẽ không thể ra ngoài chơi.
Nhà Nghỉ cũng sẽ tổ chức một số hoạt động giải trí.
Nếu có hứng thú, cô có thể xuống dưới để chơi." Cô gái phục vu cười nói.
"Được, chúng ta sẽ xuống." Đường Nghiên mỉm cười đáp lại.
"Vậy không quấy rầy hai người nữa ngươi." Nói xong, cô gái quay người rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.
"Nghiên Nghên, mang sang bên này đi." Giọng của cô Kỷ vang lên.
Đường Nghiên cầm đ ĩa ăn sáng trên tay quay lại, phát hiện chiếc bàn cô Kỷ đang đọc sách đã được dọn sạch, hai chiếc ghế cũng đã được chuẩn bị chu đáo, đèn trong phòng cũng đã được bật lên.
Bữa sáng gồm có bánh mì, sữa và cà phê, cô Kỷ đặc biệt sắp xếp nói với Đường Nghiên: "Cà phê là của cô, còn trẻ con thì uống sữa." Nói xong có chút cười khẽ.
Đường Nghiên cũng có thể hiện chút tính nết, đáp lại cô: "Cô Kỷ, con không phải con nít, con 19 tuổi rồi!"
Kỷ Du Thanh vừa ăn bánh vừa cười vui vẻ, "Đó cũng là một đứa trẻ mà," cô nói thêm, "Trong mắt cô, con mãi mãi là một đứa trẻ."
Đường Nghiên nhếch khóe miệng, tức giận cắn miếng bánh sandwich trong tay, một ngày nào đó nàng sẽ khiến cô Kỷ nhìn mình với ánh mắt khác, không còn đối xử với nàng như một đứa trẻ nữa.
"Cô Kỷ, chị gái vừa nãy mới nói dưới lầu có hoạt động giải trí thú vị, hỏi chúng ta có muốn đi xuống xem không?" Đường Nghiên hỏi.
Kỷ Du Thanh nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn nàng nói: "Tùy con, con muốn chơi với mọi người hoặc ở trong phòng đều được."
Đường Nghiên cẩn thận suy nghĩ, nếu nói nàng ở trong phòng, cô Kỷ cả ngày chắc chắn sẽ đọc sách, như vậy chính mình sẽ có chút buồn chán: "con muốn xuống đó!"
"Được rồi, ăn sáng xong chúng ta đi xuống nhé." Kỷ Du Thanh nở nụ cười đầy nuông chiều.
Ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh lấy một bộ quần áo