Hạ Tri Điểu thật sự không thích bộ dạng của mình lúc này, thế nhưng rất lâu trước đây bản thân mình cũng chính là như vậy.
Trở về phòng của mình, Hạ Tri Điểu nhìn hai cái rương hành lý đang để ở dưới đất, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đưa tay xoa xoa trán, cũng không có sắp xếp lại đồ đạc.
Ở bên trong hai cái rương hành lý, một cái đựng đầy quần áo, còn một cái thì đựng một chút mỹ phẩm cùng đồ trang điểm, ngoài ra còn có tạp chí «Thanh Hà».
Ngay khi Hạ Tri Điểu buông tay xoa trán xuống thì màn hình điện thoại sáng lên, phía trên hiện ra hai chữ 'Lục Kỳ'.
Hạ Tri Điểu ngạc nhiên nhìn cái tên đó mấy giây, sau đó vẫn cầm máy lên nghe cuộc điện thoại này: "A lô?"
"Tri Điểu, nghe nói em đã trở về nước?" Điện thoại vừa được kết nối, Lục Kỳ liền cười hỏi thăm.
"Mẹ em nói cho anh biết?" Hạ Tri Điểu trầm mặc một lát liền hỏi Lục Kỳ.
"Đúng vậy. Anh lo lắng cho tình hình lúc này của em nên gọi video cho dì rồi hỏi thăm vài câu về em, sau đó dì nói với anh em đã về nước, anh lại lo lắng em đột nhiên một mình về nước không quen cho nên..."
"Anh yên tâm, em rất tốt." Hạ Tri Điểu lập tức ngắt lời Lục Kỳ.
Đối phương nghe được câu này, ngạc nhiên một chút sau đó cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Vẫn là câu nói kia, nếu như em có khó khăn gì thì cứ đến tìm anh."
"Uh." Hạ Tri Điểu nhìn về nơi khác, có chút không muốn nói chuyện.
"Cái kia..." Thế nhưng Lục Kỳ lại có ý không muốn tắt điện thoại.
"Hiện tại chúng ta đều ở Dương Thành, em không ngại dành chút thời gian cùng anh gặp mặt một chút?" Lục Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe vậy, không vui nói: "Gần đây em tương đối bận rộn, khả năng là không có thời gian.
"Không sao, không vội." Giọng của Lục Kỳ nghe qua rất vui vẻ, phảng phất tản ra ánh nắng mặt trời. "Trước khi em có thời gian, anh sẽ đi xem xét trước, đến lúc đó dẫn em đi du ngoạn xung quanh thành phố..."
Nói đến đây, Lục Kỳ tạm ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn có, mùa đông ở Dương Thành đặc biệt rất lạnh, em nhất định phải giữ ấm thật kỹ. Ngoài ra em có thuê bảo vệ không? Gần đây hay xuất hiện mấy vụ án cướp giật còn cướp sắc nữa, em phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt. Buổi sáng đừng ngủ nướng, thức dậy sớm ăn sáng..."
"Lục Kỳ." Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu lên tiếng ngắt lời.
"Sao vậy?"
"Không cần phải đối xử tốt với em như vậy." Hạ Tri Điểu nhìn ra bên ngoài. "Em đã từng nói với anh, cái gì em cũng không cho anh được."
Nghe vậy cả người Lục Kỳ run lên, sau đó tiếp tục cười nói: "Nếu vậy, em cũng không cần phải để ý anh làm cái gì. Đừng áp lực, anh sẽ không ép buộc em cho anh cái gì..."
"Em cầu xin anh. Thật không cần thiết." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, cảm xúc có chút kích động lập tức tắt điện thoại.
Một lát sau, tên của Lục Kỳ lại sáng lên. Nhưng Hạ Tri Điểu không nghe máy, trực tiếp đem điện thoại để ở chế độ yên lặng rồi để qua một bên, sau đó co chân lại để ngay bên trên mép ghế.
Tất cả bạn bè xung quanh Hạ Tri Điểu đều cảm thấy cô điên rồi.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy Lục Kỳ ưu tú như vậy, dáng người thì cao to, tính tình thì phong lưu phóng khoáng, hơn nữa đối với Hạ Tri Điểu và người nhà đều rất tốt. Nhưng Hạ Tri Điểu lại giống như một viên đá cứng không hề dao động, không biết là đang kén chọn cái gì.
Không thích thì chính là không thích, bản thân mình làm sao có thể khống chế được?
Ở một phương diện khác, để điện thoại di động xuống, Hạ Tri Điểu đột nhiên tự giễu bản thân rồi đứng dậy. Đúng vậy, một người tốt như vậy mình lại không muốn, nhất định phải tự làm khổ bản thân đi dính với một người mà mình vĩnh viễn cũng không có kết quả.
"Người cùng phòng mới đến nhìn thật là xinh đẹp a, lúc đầu em còn nghĩ là phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mà lúc ngồi gần nhìn kỹ một chút thì không thấy có một chút dấu vết phẫu thuật nào." Lúc này ở trong phòng khách, Anh Muội uống một hớp sữa đậu nành, nhỏ giọng nói.
"Cậu ấy vốn đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ." Tùy Chí Thanh trả lời.
"A? Nghe chị nói như vậy, hình như cùng người đó không phải là mới quen a..." Anh Muội vốn định gắp một cái sủi cảo nghe vậy liền dừng tay lại.
Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Anh Muội, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cũng buông đũa xuống: "Đồ đạc của em đã sắp xếp xong hết chưa? Khu vui chơi Vân Long mới vừa tu sửa lại cũng không tệ, chị nghĩ em nên đến đó chơi thử một chút. Nếu tay chị không có bị thương cũng có thể dẫn em đi, nhưng mà bây giờ thì không có cách nào khác."
"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì! Chị bị như vậy còn chơi cái gì! Em cũng không phải là người không nói lý lẽ." Anh Muội vỗ vỗ bả vai Tùy Chí Thanh. "Gần đây em mới học nấu một món ăn, ai ăn qua cũng đều khen ngon, đợi lát nữa em làm cho chị ăn nha!"
Tùy Chí Thanh nghe xong, gật đầu: "Được a, nhưng mà chỗ của chị cho dù là gia vị hay gạo cũng đều không có."
"Không sao, em đi mua." Anh Muội lại hỏi: "Chỗ này cách chợ có xa không?"
"Không xa, chị dẫn em đi." Tùy Chí Thanh nói.
"Không cần, tự mình em đi là được rồi, chị không phải là đang bị thương sao?"
"Cũng không phải bị mất tay hay gãy chân gì, suốt ngày ở trong nhà cũng không tốt." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Vậy được rồi! Chị chờ em một chút." Anh muội nói xong liền bắt đầu dọn dẹp đồ ăn thừa ở trên bàn. "Nhà vệ sinh ở đâu? Em muốn đi vệ sinh."
"A, được, vậy em đi đi." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Sau đó Anh Muội vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh. Trong phòng khách lập tức rơi vào trạng thái yên lặng.
Cửa phòng ngủ của Hạ Tri Điểu vẫn đóng chặt. Tùy Chí Thanh không biết Hạ Tri Điểu đang nghĩ gì cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì.
Không