Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 54: Dạng chó hình người


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hôm nay cậu có thể làm sao?" Trong ánh mắt của Tùy Chí Thanh có nụ cười.
Hạ Tri Điểu nghe xong, trong lòng lộp bộp một cái, vì vậy lập tức lật người nằm xuống ở bên cạnh Tùy Chí Thanh: "Vậy... vậy để lần sau lại nói."
Tùy Chí Thanh cũng không có tiếp tục trêu đùa Hạ Tri Điểu, chẳng qua là cười cười, sau đó nghiêng người sang ôm lấy Hạ Tri Điểu, hô hấp nhẹ nhàng. Hạ Hạ nhẹ nhàng nhảy lên phía sau giường, cái đầu nhỏ lắc lắc, cũng chui vào bên trong chăn tìm một chỗ thoải mái rồi nằm ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Tri Điểu rung lên một cái.
Vì vậy Hạ Tri Điểu cầm lên xem thử. Vừa mới cầm lên thì nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ Lục Kỳ.
Do đó Hạ Tri Điểu lại đưa tay vứt điện thoại qua một bên.
Tùy Chí Thanh lặng lẽ nhìn điện thoại di động của Hạ Tri Điểu, qua một hồi lâu mở miệng: "Anh ta rốt cục là muốn cái gì?"
"Chính là rất khó dứt bỏ. Mình đã từng nói cả đời này mình cũng sẽ không thích anh ta nhưng mà anh ta vẫn cứ theo đuổi không chịu bỏ cuộc."
Tùy Chí Thanh nghe xong, không nói gì, chỉ tiếp tục đem cằm đặt trên bờ vai mềm mại của Hạ Tri Điểu.
"Cậu... sẽ không để tâm chứ? Mình và anh ta thật sự một chút quan hệ cũng không có." Một lát sau, Hạ Tri Điểu quay người qua nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh.
"Mình không quan tâm, chẳng qua là muốn hỏi một chút, cậu và anh ta làm sao quen biết nhau?" Tùy Chí Thanh mở miệng.
"Chính là..." Hạ Tri Điểu thay đổi tư thế. "Bố mẹ của anh ta và người ba hiện tại của mình là bạn bè quen biết nhau hai năm, hai gia đình gặp gỡ nhau rồi trao đổi phương thức liên lạc. Sau đó lại có một số chuyện cần xin chỉ dẫn của anh ta, đi đi lại lại có ăn cơm với nhau mấy lần rồi trở thành bạn bè. Lúc đầu mình chẳng qua chỉ coi anh ta là bạn, nhưng mà về sau, từ từ cảm thấy không được bình thường. Vì vậy mình bắt đầu tránh xa anh ta.
Chẳng qua là anh ta vẫn sẽ tìm đủ mọi lý do để dây dưa không dứt. Nhưng mà mình thề, tất cả đều là do anh ta đơn phương, mình và anh ta cái gì cũng chưa từng xảy ra..." Hạ Tri Điểu nói nói, giơ tay lên.
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy, cười cười, kéo tay Hạ Tri Điểu xuống: "Không cần phải thề, mình làm sao lại không tin cậu chứ?"
"Ân..." Hạ Tri Điểu gật đầu, tiếp đó liền vùi đầu vào trong ngực Tùy Chí Thanh, không lâu sau liền mơ mơ màng màng mà ngủ.
Tùy Chí Thanh vuốt tóc của Hạ Tri Điểu, thần sắc vẫn ngưng trọng như cũ. Một lát sau, điện thoại của Hạ Tri Điểu lại rung lên, Tùy Chí Thanh nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình hiện ra cái tin nhắn "Ngủ ngon, Tri Điểu, anh yêu em". Cặp lông mày kia không nhịn được liền nhíu lại.
Cái tên đàn ông này, đã bị cự tuyệt còn cứ quyết dây dưa không dứt, thật sự là làm càn.
Tùy Chí Thanh trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi Hạ Tri Điểu: "Cậu cảm giác đối với anh không được bình thường là phát sinh trước khi bị bắt cóc hay là sau khi bị bắt cóc? Hoặc là cậu xa lánh anh ta trước khi chuyện đó xảy ra hay là sau đó?"
"Sau đó..." Hạ Tri Điểu lập tức tỉnh lại, nhìn chăm chú lên Tùy Chí Thanh. "Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?"
"Thuận miệng hỏi một chút." Tùy Chí Thanh suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi. "Trong lúc bị bắt cóc, cậu đã gặp phải những chuyện gì? Mình biết những chuyện này đối với cậu mà nói là một bóng ma, mình cũng không muốn bắt cậu phải nhớ lại, nhưng mà..."
"Nói thật ra lúc bị bắt cóc, kỳ thật mình trải qua rất tốt, một ngày ba bữa đều vô cùng phong phú, cũng không có trói mình lại, căn phòng bên trong cái gì cũng có, chỉ là tịch thu điện thoại di động của mình." Hạ Tri Điểu cắt ngang lời của Tùy Chí Thanh. "Sau đó, lúc dắt mình ra ngoài trao đổi tiền, bọn họ bịt mắt mình lại, còn cầm súng chỉ vào đầu mình, nói là có thể sẽ giết con tin, dọa mình sợ muốn chết."
Tùy Chí Thanh nghe đến chỗ này, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt của Hạ Tri Điểu, sau đó nhẹ nhàng thở phào một hơi, hôn lên trán của Hạ Tri Điểu: "Lúc này Lục Kỳ liền xuất hiện sao?"
"Ân, anh ta đi cùng với cảnh sát." Lông mày Hạ Tri Điểu nhíu lại. "Sau đó bọn cướp bị vây chặt đến nỗi một con kiến cũng không thể thoát, cuối cùng đành buông vũ khí đầu hàng."
Tùy Chí Thanh nghe xong, nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, không nói một lời.
"A Thanh, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?" Hạ Tri Điểu hỏi.
Tùy Chí Thanh lắc đầu, vuốt ve gương mặt của Hạ Tri Điểu: "Không có gì, ngủ đi."
Trong nháy mắt, Dương Thành bước vào hạ.
Ánh nắng xuyên qua từ khe hở giữa những tán lá, tinh tế dày đặc giống như chăn mềm trải đầy dưới mặt đất, nhìn qua rất đẹp mắt. Trên con đường thường đi qua ở phía trước siêu thị có một con mèo lúc nào cũng thích vuốt vuốt cái bụng mềm mại, ở trên mặt đất lăn qua lộn lại, nơi góc đường có một cửa hàng đồ uống, gần đây lại đưa ra một loại đồ uống mới.
Cường độ công việc của Studio cũng giống như nhiệt độ của không khí, càng lúc càng tăng cao.
Không thể không nói, mắt nhìn người của Tùy Chí Thanh rất là chính xác, sự hỗ trợ của công nghệ internet cũng không thể thiếu, ở chỗ của mình chọn lựa ra ba người —— Dư Quang, Sơn Anh và Lưu Hỏa, mấy người này dưới sự đẩy mạnh của Tùy Chí Thanh chỉ trong vòng một thời gian ngắn danh tiếng càng lúc càng lớn, thậm chí có không ít công ty tìm đến mọi người hỏi thử có thể đăng quảng cáo hay không.
Kết quả là, việc kinh doanh cũng trở nên càng ngày càng thành công. Tuy nói đã từng thất bại qua mấy lần nhưng rốt cục cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi.
Đến nỗi bản thân của Tùy Chí Thanh tuy là biết vẽ tranh, nhưng sẽ không giống như trước đây cái gì cũng nhận, hơn nữa giá cả cũng phải tương đối cao, hai người Tùy Chí Thanh và Trần Ngân Hân đồng thời cùng trở thành bảng hiệu sống của Studio.
Fan hâm mộ của hai người trong năm nay tăng lên cũng phải gấp đôi.
Bồn hoa ở trên bệ cửa sổ cũng sinh trưởng rất tốt, có đôi khi Hạ Tri Điểu sẽ ghé qua Studio, trong khi Tùy Chí Thanh đang bận bịu làm việc, Hạ Tri Điểu liền sẽ cắt tỉa cho chúng, thuận tiện lại tưới nước.


Mỗi lần Hạ Tri Điểu đến đây, Tùy Chí Thanh sẽ cảm thấy bản mình giống như là bị trúng ma chú, ánh mắt hoàn toàn không có cách nào rời đi từ trên người Hạ Tri Điểu.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, mỗi một nhất cử nhất động của người con gái kia đều luôn luôn câu người như vậy. Cho dù Hạ Tri Điểu chỉ là lấy gương ra trang điểm lại hay là cầm quả dâu tây nhẹ nhàng để vào trong miệng đều quyến rũ vô cùng.
Nhất là đang vào mùa hè, Hạ Tri Điểu ăn mặc đã ít lại còn mỏng, càng dễ dẫn ra lửa.
Có đến mấy lần, nếu như không phải do nơi này là chốn đông người, người đến người đi, Tùy Chí Thanh thật sự nghĩ đến việc ở chỗ này trực tiếp muốn Hạ Tri Điểu.
Mọi người trong Studio mặc dù không rõ vị mỹ nữ "Tra cương" thỉnh thoảng đến đây rốt cục có quan hệ như thế nào với Tùy Chí Thanh, nhưng cũng rất khác thường đạt được nhận thức chung, ngầm thừa nhận Hạ Tri Điểu chính là một vị cấp trên khác.
Chỉ là mỗi lần Tùy Chí Thanh nhận được điện thoại của Chương Hòa gọi đến, tâm tình lập tức bị bà ấy kéo xuống mấy tầng.
Chương Hòa gần đây càng ngày càng nóng nảy, thường xuyên ở trong điện thoại cùng Tùy Chí Thanh nói không quá hai câu liền đột nhiên tức giận, thậm chí còn khóc lớn cho Tùy Chí Thanh nghe.
Còn mỗi lần khi cùng Tùy Quốc Đống trò chuyện đều sẽ căn dặn Tùy Chí Thanh chú ý đến sức khỏe, đừng để quá mệt nhọc. Nhưng mà đối với xu hướng tình dục, Tùy Quốc Đống cho đến bây giờ cũng không có nhắc lại.
Chắc hẳn vẫn là không có cách nào để tiếp nhận.
Ngày nghỉ.
Hạ Tri Điểu và Tùy Chí Thanh mua xong một đống lớn rau củ thịt, vừa tính tiền xong từ  trong cửa hàng đi ra, chuẩn bị về nhà thì điện thoại của Hạ Tri Điểu lại vang lên.
Lấy ra, vừa nhìn chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị là Trình Nặc gọi đến, vì vậy Hạ Tri Điểu nhìn qua Tùy Chí Thanh rồi nhận điện thoại: "A lô, mẹ?"
"Tri Điểu, con đang ở chỗ nào?" Trình Nặc hỏi.
"Sao vậy?" Hạ Tri Điểu nắm chặt điện thoại. "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, chẳng qua là mẹ trở về. Muốn đến thăm con một chút." Trình Nặc nói. "Sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm, dạo phố. Mẹ cũng chỉ có một đứa con gái, con thì suốt ngày đi khắp nơi, mẹ cũng sẽ nhớ con mà, đúng không?"
Hạ Tri Điểu nghe xong, nhìn qua Tùy Chí

Thanh, tiếp tục hỏi: "Vậy mẹ bây giờ đang ở đâu?"
"Sân bay." Trình Nặc trả lời. "Con đem địa chỉ nhắn qua cho mẹ một chút."
"Được..." Hạ Tri Điểu gật đầu. "Lát nữa con sẽ nhắn."
Sau đó Hạ Tri Điểu liền tắt điện thoại.
"Dì muốn qua đây?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Đúng vậy, mẹ đã ở sân bay." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay. "Chúng ta phải nhanh quay về, từ sân bay về đại khái cần khoảng hơn một tiếng, chúng ta từ nơi này trở về tầm khoảng mười phút, có nhiều thứ cần phải dọn dẹp lại một chút, nhưng mà tổng quát chắc là đủ thời gian."
"Ân, vậy chúng ta đi mau." Hạ Tri Điểu nói xong, ngay lập tức đi về phía trước, tìm thấy xe của mình, sau đó mở cửa xe cùng Tùy Chí Thanh ngồi xuống.
Trở về cất đồ vừa mới mua, sau đó Tùy Chí Thanh liền đi vào phòng ngủ của mình trước đó, từ bên trong tủ quần áo lấy ra ga giường, chăn gối, thu dọn giường ngủ xong rồi lại đi vào phòng của Hạ Tri Điểu lấy toàn bộ quần áo của mình chuyển về lại trong phòng mình.
Đóng lại tủ, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, Tùy Chí Thanh lại xoay người, đi vào phòng của Hạ Tri Điểu.
Hai người đứng ở bên cạnh bàn trang điểm, nhìn nhau một cái, cùng nhau vươn tay, tháo xuống tất cả sợi dây cùng những cái kẹp nhỏ đang kẹp những bức hình cả hai chụp chung, bỏ vào trong một cái ngăn kéo nhỏ, cất kỹ khóa lại.
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của tiếng xe, cùng lúc đó, điện thoại của Hạ Tri Điểu lại vang lên.
"A lô, mẹ, đến rồi à?" Hạ Tri Điểu vừa nghe vừa đi về phía cửa.
Tùy Chí Thanh cũng không nói một lời đi theo phía sau, đi xuống lầu.
"Đúng vậy a, đến rồi."  Trình Nặc trả lời.
"Ân, con đang đi xuống." Hạ Tri Điểu nói xong, tắt điện thoại di động, sau đó liền cùng Tùy Chí Thanh đi xuống lầu.
Cửa chính vừa mở ra, đúng lúc cửa xe cũng mở ra, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu vàng đen, đường cong vóc dáng vô cùng tốt, mái tóc hơi xoăn bước xuống.
Trên gương mặt của người phụ nữ này tuy đã hiện lên không ít dấu vết của năm tháng, nhưng do khí chất xuất chúng lại được bảo dưỡng tốt, cho nên cũng không để cho người khác nhìn ra được một chút nào bà ấy đã chừng năm mươi tuổi.
"Mẹ, tại sao lại đột nhiên về nước rồi?" Hạ Tri Điểu tiến ra đón, kéo kéo cánh tay của Trình Nặc.
"Ai cũng không tìm được con, đương nhiên mẹ chỉ có thể tự mình tìm đến đây." Trình Nặc nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu, từ giữa lông mày mang theo vài phần nghiêm khắc. "Điện thoại của Lục Kỳ con cũng không chịu nhận, con đang làm cái gì vậy?"
"Không muốn gì hết, con chính là không muốn nhận điện thoại mà thôi." Hạ Tri Điểu quay đầu, nhìn qua một bên. Mãi mãi cũng như vậy, bắt đầu hay kết thúc đều là Lục Kỳ.
"Con ——" Trình Nặc nhìn qua rất tức giận.
"Chào dì." Lúc này Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, mở miệng.
"Cô là..." Trình Nặc híp híp hai mắt, hướng Tùy Chí Thanh nhìn lại. "A Thanh?"
"Đúng vậy a, dì, là con." Tùy Chí Thanh mỉm cười.
Sau khi nghe được giọng nói của Tùy Chí Thanh, Trình Nặc kinh ngạc chỉ trong chốc lát, tiếp đó liền lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"Chuyện này thật là tốt, con cũng ở nơi này à?!" Trình Nặc buông ra cánh tay của Hạ Tri Điểu, hướng về phía Tùy Chí Thanh.
"Đúng vậy, Tri Điểu về nước, đúng lúc thấy cậu ấy ngại một người ở quá cô đơn, mà con cũng đúng lúc cần tìm phòng, cho nên hai tụi con liền ở cùng nhau." Tùy Chí Thanh nói xong, đem Trình Nặc từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, sau đó còn nói. "Dì so với lúc trước vẫn đẹp như vậy."
Trình Nặc nghe xong, cười nói: "Đâu có, cái miệng này của A Thanh thật là ngọt! Chỉ là Tri Điểu tương đối tùy hứng, nó không có gây cho con thêm phiền phức chứ?"
"Con chỗ nào tùy hứng chứ?" Hạ Tri Điểu nhẹ nói một câu.
"Làm sao có thể?" Tùy Chí Thanh cười cười, lắc đầu.
"Tri Điểu, đã lâu không gặp." Nhưng mà đúng vào lúc này, một bên cửa khác của xe liền mở ra, một cặp chân dài bước xuống .
Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu đều sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau nhìn về hướng bên kia.
Chỉ thấy mang theo một cặp mắt kiếng gọng vàng, Lục Kỳ ăn mặc chỉnh tề đứng ở đằng kia. Thật giống như dạng chó hình người.
Sau khi chỉnh lại cà vạt nơi cổ áo, Lục Kỳ liền nhấc chân đi đến bên cạnh Hạ Tri Điểu: "Anh rất nhớ em, không ôm một chút sao?"
Hạ Tri Điểu nhìn Lục Kỳ, trong bất tri bất giác lông mày nhíu chặt lại, tay rủ xuống để ở bên người cũng không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương hiện lên rõ ràng.
Tùy Chí Thanh mặc dù đang cùng Trình Nặc nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu hướng Lục Kỳ nhìn lại, ở giữa ánh mắt tràn ngập cảnh giác, giống như là một con báo đang mai phục trong rừng rậm.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu không nhìn đến Lục Kỳ đang mở rộng cánh tay, chẳng qua là xoay người đi thẳng vào bên trong nhà.
Bầu không khí trong chớp mắt trở nên vô cùng cổ quái mà xấu hổ. Lục Kỳ đành phải thả tay xuống, lại đút trở về trong túi quần.
Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu một chút, lại nhìn Lục Kỳ một chút, than nhẹ ra một hơi, sau đó liền đi theo Hạ Tri Điểu, cũng đi trước vào trong nhà.
Lục Kỳ trong tay đùa giỡn chìa khóa xe, cúi đầu xuống đi về phía cửa, nhìn chăm chú xuống mặt đất cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh ở trước mắt: "Tùy tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
"Đúng vậy a." Tùy Chí Thanh cũng nâng lên hai mắt nhìn qua Lục Kỳ.
"Tùy Chí Thanh, nữ, dân tộc Hán, 31 tuổi. Tiểu học, sơ trung, cao trung học tập tại thương xá Phúc Lộc, đồng thời học về nghệ thuật tại Học Viện đào tạo nghệ thuật Châu Kiến Linh, Đại Học học ở Dương Thành, công việc đầu tiên liên quan đến kinh tế, hành nghề nửa năm rồi từ chức, bắt đầu vẽ tranh sơn dầu, từng chút gặp phải những trận phong ba không lớn không nhỏ. Cuối năm 2014 mở một studio, cuối cùng do lao động trái pháp luật nên bị đình chỉ kinh doanh. Năm 2015 bán hàng qua mạng nhưng bởi vì chất lượng hàng hóa có vấn đề nên bị đóng cửa, cũng trong năm 2015 bắt đầu con đường họa sĩ lấy bút danh là 'Vô Ngôn', trên internet tạo nên một cơn sốt. Năm 2017 cũng chính là vào lúc này mở một studio, tình hình trước mắt rất phát triển." Lục Kỳ nói một hơi đến chỗ này, lại nhìn về phía Tùy Chí Thanh, khóe môi khẽ nhếch.
"A, đúng rồi. Còn có, trong lúc học Đại Học đã tham gia một nhóm thể thao mạo hiểm, còn được huấn luyện MMA." Lục Kỳ nói bổ sung.
Trong khi Lục Kỳ nói chuyện, Tùy Chí Thanh vẫn luôn nhìn chăm chú trên mặt đất, cho đến khi Lục Kỳ nói xong, Tùy Chí Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Phản ứng như vậy làm Lục Kỳ rất bất ngờ. Người bình thường khi bị một người không quen biết nói trôi chảy ra được cuộc sống của mình như vậy, đều sẽ nảy sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, nhưng mà người con gái ở trước mắt này lại không có một chút nào bộ dáng kinh hoảng.
Lục Kỳ không còn đùa giỡn chìa khóa xe, mà là nắm chặt trong lòng bàn tay, thẳng tắp nhìn Tùy Chí Thanh.
"Quả thật không hổ danh là người từ thời trung học đã đam mê tiểu thuyết trinh thám." Lúc này Tùy Chí Thanh ngẩng đầu lên, ở bên khóe môi mang theo một nụ cười, giơ tay lên vỗ vỗ nói: "Rất đặc sắc, tiếp tục."
Cô ta làm sao biết thời trung học của mình... Chẳng lẽ là do Hạ Tri Điểu nói? Tay của Lục Kỳ không khỏi nắm chặt thêm một chút, sau đó đánh giá lại Tùy Chí Thanh từ đầu đến chân một lần nữa, tiếp đó thì cười cười, buông lỏng tay, nghiêng đầu, nhấc chân bước vào nhà.
Tùy Chí Thanh xoay người, rủ xuống mắt, mặt không đổi sắc ngước mắt lên.
---------------------------------------
Ngày 12-10-2019
P/S: Rating tập trước tăng lên quá trời. Vì để đáp lại tình cảm của mọi người mình cố gắng edit chương này đăng lên luôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện