Trong lúc này, Lục Kỳ đang cùng với Trình Nặc ở trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn lên xong, sau khi nói câu "Mời từ từ dùng" liền đi ra ngoài.
"Dì à, con cũng không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy vì tốt cho Tri Điểu, chúng ta có phải nên cố gắng để em ấy tránh xa Tùy Chí Thanh một chút hay không?" Sau đó Lục Kỳ lại nói.
Trình Nặc cầm đôi đũa, vươn tay, gắp một chút đồ ăn để vào trong miệng rồi nhai nuốt, sau đó cười nói: "Xem ra con rất quan tâm đến Tri Điểu a, vậy mà cũng đi chú ý đến những tin tức ngoài lề này..."
"Đó là vì con vô tình nhìn thấy, phát hiện được có quan hệ với Tri Điểu, cho nên liền..."
"Chuyện này không có gì sai, dì sẽ trông chừng Tri Điểu. Lục Kỳ, cám ơn con." Trình Nặc khẽ chau mày nhìn đồ ăn ở trước mặt, sau đó thở dài: "Con si tình đối với con gái của dì, dì có thể nhìn thấy được."
Lục Kỳ sau khi nghe được lời nói của Trình Nặc, tâm tình nhất thời liền buông lỏng, dù sao chỉ cần bố mẹ của Hạ Tri Điểu vẫn đứng về phía mình thì không cần phải sợ chuyện gì.
Sau đó Lục Kỳ lại nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Bởi vì con thật sự rất yêu Tri Điểu."
"Ân..." Trình Nặc cầm ly nước lên, uống một ngụm, khẽ gật đầu.
-------------------------------
Ở một bên khác, hai người Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu sau khi cơm nước xong xuôi liền đi đánh răng rửa mặt, sau đó làm ổ ở trên giường.
"Mình muốn tiếp cận với Hân Di thì tương đối khó, nhưng nếu là cậu thì chắc là có thể a?" Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động, mở ra giao diện Weibo của Hân Di, nhìn về phía Hạ Tri Điểu. "Mình cảm giác được hình như cậu có quen biết với một số người ở trong ngành giải trí."
"Ân, dù sao ba mình cũng là một trong những cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Kỳ Cổ." Hạ Tri Điểu lại quay đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Cậu muốn mình tiếp cận cô ta sao?"
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Cô ta từng vì bạn trai cô ta theo đuổi mình, trong điện thoại của hắn ta còn có ảnh chụp của mình, sau đó cố ý thuê người mua một lượng lớn bàn chải, đồng thời còn tố cáo mình bán hàng giả, làm cho cửa hàng mình bị niêm phong. Đáng tiếc là lúc đó mình không còn gì nữa, cũng không có đủ sức lực để chứng mình trong sạch, làm cho đến tận bây giờ cũng không có chứng cứ, cho nên hiện tại cũng không chứng minh được sự trong sạch của mình."
"Mình hiểu, cho nên... Cậu muốn mình tiếp cận cô ta, sau đó đặt bẫy để cô ta chui vào, đem mọi chuyện nói rõ, đúng không?" Hạ Tri Điểu nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Với thân phận và địa vị của cậu ở chỗ đó, trong thời gian ngắn liền có thể tiếp cận được cô ta."
"Ân, được." Hạ Tri Điểu gật gật đầu, sau đó lại vươn tay ra, kéo kéo tóc của Tùy Chí Thanh. "Chỉ là... tại sao cậu có thể nam nữ đều ăn sạch a? Haiz, cứ như vậy, sau này mình có phải không chỉ để phòng nữ, mà còn nên đề phòng cả nam hay không?"
Thình lình bị Hạ Tri Điểu hỏi một vấn đề như vậy, Tùy Chí Thanh nghẹn lời: "Mình làm gì nam nữ đều ăn sạch..."
"Vốn chính là như vậy, thời điểm Đại học không chỉ có bạn học nữ viết thư tình cho cậu, mà bạn học nam cũng có." Hạ Tri Điểu một bộ dạng không vui vẻ.
"Thế nhưng bọn họ viết hay không, còn mình có nhận hay không, là hai việc khác nhau mà đúng không?" Tùy Chí Thanh cười nói.
"Mỗi ngày đều có điêu dân muốn cướp đi sủng phi của trẫm..." Hạ Tri Điểu tiếp tục thì thầm.
"Làm gì có... Mình cũng chỉ có một mình cậu." Tùy Chí Thanh nói xong, ở trên trán Hạ Tri Điểu khẽ hôn một cái.
Vì vậy Hạ Tri Điểu liền nở nụ cười: "Được rồi, mình biết rồi. Nhưng mà ba của Vu Hân Di là ai vậy? Mình phải nhìn xem mình có thể chọc cho cô ta giận đến mức độ nào."
"Mình tra cho cậu xem." Tùy Chí Thanh nói xong, liền ở trên điện thoại di động đánh ra ba chữ "Vu Đinh Nhất", sau đó bắt đầu tìm kiếm, mở ra bách khoa, đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu.
"Được, mình biết rồi, hoàn toàn có thể." Hạ Tri Điểu sau khi xem xong, cười cong cả hai mắt.
Trong lúc hai người đang trò chuyện đến quên cả thời gian, cửa phòng bị gõ gõ. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền lập tức xuống giường, đi qua mở cửa ra.
"Dì?" Sau khi nhìn thấy Trình Nặc, Tùy Chí Thanh kêu lên một tiếng.
"Ân." Trình Nặc nghiêng người sang, từ bên người Tùy Chí Thanh đi vào bên trong, đi đến một cái ghế ngồi xuống, sau đó nói: "Hôm nay Lục Kỳ hẹn dì gặp mặt, cho dì xem một vài thứ."
Tùy Chí Thanh nghe vậy, gật gật đầu: "Chắc là những tin tức ở trên Weibo."
"Đúng vậy." Trình Nặc gật đầu.
"Con có thể cam đoan, những chuyện kia đều không phải là sự thật." Tùy Chí Thanh nói.
"Dì biết, dì tin tưởng con, nhưng mà dì ở trước mặt Lục Kỳ làm bộ cảnh giác đối với con." Trình Nặc nói.
"Như vậy cũng tốt." Tùy Chí Thanh nghe vậy, gật đầu. "Vậy hai ngày này, trước hết con tạm thời dọn ra ngoài ở."
"Cậu muốn đi đâu vậy?" Hạ Tri Điểu vội vàng hỏi.
"Mình có thể đi đến chỗ của Trần Ngân Hân." Tùy Chí Thanh nói.
"Được... Nhưng mà..." Từ đầu đến cuối Trình Nặc đều cảm thấy trong lòng luôn luôn bất an.
"Dì, không sao, hắn ta cũng không còn tự do được bao lâu nữa đâu. Điều bây giờ chúng ta cần làm chính là trước khi cảnh sát tiến hành truy bắt thì không nên chọc giận hắn ta, khiến cho hắn ta có suy nghĩ cá chết lưới rách mới tốt." Tùy Chí Thanh nói.
"Truy bắt?" Trình Nặc nghe được hai chữ này, bỗng nhiên giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh. "Chuyện liên quan đến Lục Kỳ... Có nghiêm trọng như vậy không?"
"Ân... Kỳ thật tất cả đều có dấu hiệu để theo dõi." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Hiện tại con cũng không tiện nói nhiều, sau này dì sẽ hiểu."
"Được." Trình Nặc gật đầu.
Hôm sau Tùy Chí Thanh đến studio, sau đó bắt đầu liên lạc với biên tập của Linh Khê Nguyệt - U Tuyền, Tùy Chí Thanh lên tiếng chào rồi bắt đầu hỏi thăm: "Tôi là Vô Ngôn, muốn hỏi cô một chút chuyện liên quan đến Linh Khê Nguyệt. Cho đến bây giờ tôi cũng không quen biết người này, thế nhưng thoạt nhìn ở trên Weibo cô ấy hình như có quen biết tôi, tôi muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì."
Một lát sau, U Tuyền liền hồi đáp: "Xưa nay tôi không can thiệp vào đời tư cá nhân của hoạ sĩ, sau này có một khoảng thời gian người nhà cô ấy thay mặt cô ấy nói muốn nghỉ phép dài hạn, bởi vì cơ thể không được khoẻ. Cho nên tôi cũng không rõ là có chuyện gì. Chỉ là thường ngày cùng nhau nói chuyện phiếm, hình như cô ấy rất thích cô."
Thái độ của U tuyền thoạt nhìn cũng giống như những người ở trên mạng, đối với Tùy Chí Thanh hình như cũng có chút mâu thuẫn.
"Thế nhưng chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của tôi." Tùy Chí Thanh tiếp tục đánh chữ. "Nếu như cô không biết chuyện gì xảy ra, vậy cũng không sao, nhưng mà có thể cho tôi cách thức liên lạc với Linh Khê Nguyệt được không?"
Mấy phút sau, U Tuyền trả lời: "Có thể."
Một giây sau, U Tuyền liền nhắn đến một số điện thoại.
Sau khi Tùy Chí Thanh nhìn thấy thì lập tức lưu số lại vào trong điện thoại di động. Sau đó Tùy Chí Thanh liền gọi vào dãy số điện thoại kia.
Lần thứ nhất, không có người nghe máy, lần thứ hai, cuối cùng cũng có người bắt máy. Nhưng mà nghe qua lại là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
"A lô?" Người phụ nữ trung niên kia nhỏ giọng hỏi.
"A lô, xin chào, xin hỏi cô có phải là... Linh Khê Nguyệt không?" Tùy Chí Thanh có chút nhíu mày.
"Tôi là mẹ của nó, cho hỏi cô là ai?" Mẹ của Linh Khê Nguyệt chần chừ trong chốc lát, vội vàng hỏi.
"Cháu là một họa sĩ, tên là Vô Ngôn, bởi vì một năm gần đây con gái của cô ở trên mạng tuyên bố là cô ấy thích cháu, tạo cho cháu một số phiền phức lớn, cho nên cháu muốn gặp cô ấy một chút, mặt đối mặt nói chuyện này, dù sao cháu cũng không quen biết cô ấy." Tùy Chí Thanh nói.
"Thì ra cô chính là Vô Ngôn a..." Mẹ của Linh Khê Nguyệt thì thào nói.
"Sao ạ?"
"Vậy... Xin hỏi cô ở đâu?" Sau đó Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"Thành phố Cẩm Khê."
"Được, vậy cô nhắn địa chỉ cho cháu, cháu sẽ sắp xếp thời gian đến đó." Tùy Chí Thanh nói xong, liền cầm lấy cái laptop nhỏ đang để ở trên bàn.
Hai ngày sau, trên Weibo của Tùy Chí Thanh chỉ nhắn một câu. "Tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích", chỉ có một câu như thế này, không có lập tức làm sáng tỏ, cũng không có cái gọi là "Xin lỗi thanh minh."
Quần chúng ăn dưa cũng không biết mệt mỏi, vẫn ở trong bóng tối viết đủ các loại bình luận, hoặc là mắng chửi, hoặc là bảo vệ Tùy Chí Thanh, còn có một số thì biểu hiện đây là ai, căn bản không hề quen biết, tại sao lại được tìm kiếm nhiều như vậy, có phải là một hiện tượng gì không. Hơn nữa có một số thì bày tỏ kiên quyết sau này sẽ không mua bất cứ tạp chí, sách báo... có liên quan đến Studio Flower.
Lục Kỳ nhìn toàn cảnh ở trên mạng lần này, lại từ chỗ thủ hạ của mình biết được tin tức Tùy Chí Thanh đã từ chỗ Hạ Tri Điểu dọn ra ngoài, thầm nghĩ Tùy Chí Thanh chắc là đã cùng đường rồi, hai tay không khỏi đặt lên nhau để ở trên đùi, cười một tiếng.
Đây chính là kết quả mà mình mong muốn.
Sau khi Tùy Chí Thanh từ thành phố Cẩm Khê trở về, đúng lúc cũng nhận được tin tức của Dương Băng Lộ. Ngồi trước máy vi tính trong văn phòng, Tùy Chí Thanh vuốt vuốt mái tóc, nhìn xem những thứ Dương Băng Lộ gửi đến, có chút rủ mắt xuống. Ân, cũng đã đến lúc rồi, bây giờ chính là thời điểm để bắt Lục Kỳ.
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi đến giờ nghỉ, Tùy Chí Thanh liền tắt máy tính, uống một hớp nước, sau đó liền buông ly nước xuống, cầm chìa khóa xe lên, sau đó đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi ăn cơm.
Kết quả vừa đi ra đến cửa, Tùy Chí Thanh liền nhìn thấy Lục Kỳ đang đứng ở chỗ đó.
Chỉ thấy Lục Kỳ vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, lưng thẳng tắp, tóc được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng kia vừa nhìn qua vô cùng nhã nhặn, làm cho những người đang đi đường ở xung quanh cũng nhịn không được đưa mắt nhìn Lục Kỳ.
"Lục tiên sinh?" Tùy Chí Thanh cầm chìa khóa xe, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ.
"Gần đây tình hình của Tùy tiểu thư như thế nào?" Lục Kỳ mỉm cười.
Tùy Chí Thanh nghe xong, nhìn xuống mặt đất, lại nhìn về phía Lục Kỳ: "Khó mà nói."
Nghe được ba chữ khó mà nói này, Lục Kỳ cười toét miệng một cái.
"Nếu như Tùy tiểu thư không bận chuyện gì, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, cùng nhau quen biết thêm, trò chuyện kỹ lưỡng một chút, cô thấy thế nào?" Lông mày của Lục Kỳ giương cao, vênh váo mà nhìn Tùy Chí Thanh, giống như là đang nhìn một con mồi đã bị bản thân mình trói chặt lại.
Tùy Chí Thanh nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu: