“Tạch!” tiếng súng vang lên, đó là tên cảnh sát béo, lại nổ súng với Lâm Thiên! Khoảng cách ngắn như vậy, Lâm Thiên không ngờ đối phương dám nổ súng, cho dù với sự tinh diệu của Lăng Ba Vi Bộ, cũng không thể tránh được đạn của súng lục! Chẳng qua phản ứng của Tiểu Linh hiển nhiên nhanh hơn hắn nhiều, tiêu hao một duy giới lực, bố trí một tầng phòng ngự nhỏ ở chỗ đạn bắn vào, đạn bắn xuyên qua tầng phòng ngự đó, chẳng qua động năng đã không còn lại được bao nhiêu, chỉ khiến Lâm Thiên hơi đau một chút, tay phải Lâm Thiên đưa qua trước ngực nắm lấy viên đạn đó, lạnh giọng nói: “Tốt, tốt lắm!”
Sợ bọn chúng nổ súng làm tổn thương Chu Dao, thân hình Lâm Thiên lóe lên, mang theo từng cái bóng xông tới bốn tên cảnh sát, súng của bốn cảnh sát đều bị tước trong nháy mắt, còn tên béo nổ súng lại bị Lâm Thiên chém một cạnh bàn tay gãy xương tay phải! Lấy điện thoại ra, Lâm Thiên gọi số 110. “Nối dây cho tôi nói chuyện với sở trưởng Sở Công An thành phố Hải Thiên!” Lâm Thiên nói, trong ống nghe truyền ra giọng nữ: “Tiên sinh, ngài có chuyện gì, có thể nói trực tiếp!” “Lập tức nối máy cho Sở Trưởng, tôi có tình tiết vụ án quan trọng cần bẩm báo, nếu làm lỡ thời gian, sáng sớm mai cô sẽ bị sa thải!”
“Tiên sinh, chuyện này không hợp quy củ!”
“Quy củ là chết, người là sống, xin lập tức nối máy!” Lâm Thiên tăng nặng thêm thanh âm. “Được, được rồi, hi vọng tiên sinh ngài thật sự có tình tiết vụ án trọng đại cần bẩm báo, nếu không ngày mai tôi sẽ bị sa thải thật!” Qua nửa phút, giọng nói trong điện thoại đổi thành một giọng nam trầm thấp: “Tôi là Nhạc Chấn Thiên, mời nói!”
“Nhạc sở trưởng, xin lỗi, đang đêm làm phiền rồi, xin chạy tới cục cảnh sát khu thứ 9 trong vòng nửa giờ, nếu trễ thời gian, sáng mai ngài có thể cởi cảnh phục về quê làm ruộng rồi!” Lời của Lâm Thiên làm Nhạc Chấn Thiên vừa mới lên giường chuẩn bị ngủ toát mồ hôi lạnh khắp người, mà bốn tên cảnh sát, bao gồm cả mười mấy tên lưu manh nằm trên đất đều trợn tròn mắt, giọng điệu này giống như nói với một sở trưởng sao?! Hơn nữa, Nhạc Chấn Thiên nổi tiếng là người cứng rắn, người ta gọi là Nhạc lão hổ, nhân vật hắc đạo thành phố Hải Thiên nghe tới cái tên này trong lòng đều không tự chủ phát lạnh!
Nhạc Chấn Thiên muốn nói gì đó, nhưng trong điện thoại đã truyền lại tiếng tít tít. “Cưng à, sao rồi?” Vợ Nhạc Chấn Thiên mở đèn bàn lên hỏi. “Bà ngủ đi, tôi ra ngoài một chuyến!” Sau khi suy nghĩ, Nhạc Chấn Thiên nhanh nhẹn dậy mặc đồ, giọng điệu của đối phương hoàn toàn không giống như đang đùa.
“Muộn thế này rồi còn có chuyện?”
“Có thể là không có chuyện gì, cũng có thể là có chuyện lớn!” Nhạc Chấn Thiên nói “Được rồi, đừng hỏi nữa, tôi không có thời gian!” Vội vã mặc đồ, Nhạc Chấn Thiên không kịp gọi tài xế, trực tiếp lái xe tới cục cảnh sát khu thứ 9.
Ở chỗ Lâm Thiên, hai chiếc xe cấp cứu tới chuyển mười mấy thương binh nằm trên đất đi, mà bốn cảnh sát bao gồm cả tên bị Lâm Thiên đánh gãy tay đều ngồi lên xe cảnh sát chạy về cục cảnh sát, Lâm Thiên tự nhiên cũng lái xe theo sau.
“Tiểu Lâm tử, có phải ngươi ra tay hơi nặng không?” Chu Dao bất nhẫn nói. Lâm Thiên lắc lắc đầu: “Ngươi có biết nếu ta không có võ công, chúng ta hôm nay sẽ có kết cục thế nào không? Chuyện thế này sợ là chúng đã làm nhiều rồi, hơn nữa người trong đó, trên người đều mang một ít sát khí, hiển nhiên đã từng giết người, ta không tin chúng vì nhân dân trừ hại, ở đây cách cô nhi viện rất gần, một khi không cẩn thận, lũ trẻ đó sẽ bị thương trong tay chúng! Chuyện này còn chưa tính xong, đụng đến ta, vậy nhất định phải trả giá, ta sẽ cho Nhạc sở trưởng đuổi tới tra xem, cảnh sát cấu kết với ăn cướp, chuyện này tuy không mới, chẳng qua không phải chuyện nhỏ!”
“Tiểu Lâm tử, Nhạc sở trưởng đó sẽ tới thật sao? Nhạc sở trưởng Nhạc Chấn Thiên nổi tiếng là nhân vật cứng rắn, ta cũng có nghe chút chút.” Chu
Dao lo lắng nói. “Nếu ông ta không qua, chúng ta tới cục cảnh sát, không phải là dê vào miệng cọp sao?”
Lâm Thiên cười nhẹ một tiếng: “Dao nhi ngươi nghĩ nhiều rồi, cảnh sát trong cục thông đồng làm bậy với cục trưởng khẳng định không thể nhiều, thế giới này tuy có bóng tối, nhưng sức mạnh của ánh sáng cũng không yếu!”
Khoảng mười phút sau, xe cảnh sát và xe của bọn Lâm Thiên ngừng lại trước tòa nhà cục cảnh sát khu thứ 9 “Tấn công cảnh sát, cướp súng, cho dù Nhạc sở trưởng tới cũng không cứu được ngươi!” Tên cảnh sát béo đó hậm hực nói. Lâm Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Còn nói nhảm với ta ta xử bắn ngươi!”
“Tiểu Lâm tử…”
Lâm Thiên quay đầu lại, mỉm cười một cái: “Đùa thôi đùa thôi, ta dọa hắn!” Tuy Lâm Thiên thật sự dám nổ súng, nhưng không thể làm trước mặt Chu Dao! Tuy miệng Lâm Thiên nói là đùa, nhưng tên cảnh sát mập không hề dám coi lời Lâm Thiên là nói đùa, bởi vì trong nháy mắt ấy, Lâm Thiên dùng sát khí bao phủ lấy người hắn, lông tóc khắp người hắn vẫn còn dựng đứng lên!
Trong cục cảnh sát hiển nhiên đã được thông báo, không ít cảnh sát nghiêm trận chờ đợi, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát khu 9 Ngô Nghĩa đã bò lên giường tình nhân cũng chạy tới. Bị mấy chục khẩu súng chĩa vào, Lâm Thiên lại không hề đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Nhạc Chấn Thiên sở trưởng sẽ lập tức tới, trước tiên các vị đừng khinh cử vọng động mới tốt, nếu không, làm lỡ tiền trình, đừng trách ta không nhắc nhở các vị!”
“Vị tiên sinh này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị những hung đồ đó, không bằng chuyện này tới đây là dừng, thế nào? Muộn thế này rồi, còn nhọc đến Nhạc sở trưởng không tốt!” Ngô Nghĩa lau lau mồ hôi trên trán nói. “Ngô cục trưởng dường như hơi chột dạ sao?” Lâm Thiên nửa cười nửa không nói.
Ngô Nghĩa cười khan: “Ta làm ngay ngồi thẳng, sao lại chột dạ!” “Rốt cuộc có ngay không, có thẳng không, trong lòng Ngô cục trưởng tự nhiên rõ ràng!” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Hảo tiểu tử, cho dù là Nhạc Chấn Thiên, không có chứng cứ xác thực, cũng không có bản lĩnh lật đổ ta!” Ngô Nghĩa tiến lên mấy bước, dùng giọng chỉ có Lâm Thiên mới nghe được nói.
Ngô Nghĩa này có chỗ dựa, điều này Lâm Thiên không hề lấy làm lạ, Ngô Nghĩa đã hành vi bất chính, sở trưởng Nhạc Chấn Thiên không thể không biết, với sự cứng rắn của Nhạc Chấn Thiên, nếu có thể lật đổ Ngô Nghĩa, sợ là đã sớm lật đổ rồi, dây dưa mãi chưa lật đổ, chỉ có thể nói rằng chứng cứ trong tay chưa đủ để cho một kích trí mạng!
Mọi người cứ đứng đó chờ, với khí thế mà Lâm Thiên biểu hiện ra, những cảnh sát đó cũng không dám khinh dị giải hắn vào cục. Một lúc sau, một chiếc Ảo Ảnh K2 chạy như bay tới ngừng trước cục cảnh sát, Nhạc Chấn Thiên thân hình cao lớn nhanh chóng xuống xe.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Đều bỏ súng xuống!” Nhạc Chấn Thiên quát, những cảnh sát kia chỉ mong hắn nói vậy, giơ súng lâu như vậy, tay mỏi muốn chết rồi! “Nhạc sở trưởng, muộn thế này rồi còn nhọc tới ngài thật xin lỗi!” Ngô Nghĩa mang nụ cười mỉm lên đón.
Nhạc Chấn Thiên lạnh nhạt gật đầu, hỏi Lâm Thiên: “Vị tiên sinh này, là ngươi gọi Nhạc mỗ tới đây sao?!”