- Khối ngọc bội này là mẫu thân muội để lại cho muội, vạn nhất hư hao, ta đây sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi, ngươi vẫn là tranh thủ thời gian cất kỹ a.
Diệp Thần nói, vừa đụng đến ngọc bội hình tròn này, hắn liền cảm giác được phi đao trong cơ thể càng không ngừng rung rung, ngọc bội kia tất nhiên không phải chuyện đùa, trọng bảo như thế, vẫn là để cho Nhu Nhi tranh thủ thời gian cất kỹ!
- Thế nhưng mà...
Diệp Nhu chần chờ.
- Chẳng lẽ ngươi không tin Diệp Thần ca ca sao? Ta sẽ không thua!
Trên người Diệp Thần tản mát ra một cổ tự tin mãnh liệt.
Nhìn xem thần sắc Diệp Thần, hốc mắt Diệp Nhu không khỏi ửng đỏ, Diệp Thần ca ca tự tin lúc trước kia, lại đã trở về, nàng nhẹ gật đầu, đem miếng ngọc bội kia đeo trở về.
Diệp Thần tìm về tự tin, trên người lại thêm vài phần khí độ trầm ổn, lỗi lạc, làm cho lòng người kính phục, các thiếu nữ trong tộc chung quanh nhao nhao ghé mắt, các nàng cảm giác, cảm thấy Diệp Thần cùng trước kia có chút không giống nhau.
Hai người trên đài cũng sắp phân ra thắng bại, ánh mắt của mọi người, lần nữa tập trung ở trên đài tỷ võ.
Bành một tiếng, Diệp Không Ngạn cùng Diệp Mông chạm nhau một chưởng, Diệp Mông đạp đạp đạp liền lùi lại vài chục bước, bước chân phù phiếm, sắc mặt trắng bệch, mà trái lại Diệp Không Ngạn thì vẻ mặt lạnh nhạt.
- Đệ đệ đa tạ rồi.
Diệp Không Ngạn có chút ôm quyền, không nói ra được lạnh nhạt tiêu sái.
- Không Ngạn tộc huynh thực lực hơn người, Diệp Mông cam bái hạ phong.
Diệp Mông nói xong, từ trên đài tỷ võ thả người nhảy xuống.
Phía dưới các thiếu niên hưng phấn nghị luận.
- Không Ngạn tộc huynh quả nhiên rất cao minh, thực lực của hắn, khoảng cách lục giai chỉ sợ cũng chỉ kém một đường đi à nha!
- Phải a!
Diệp Không Ngạn đối với thực lực của mình, vẫn là tương đối hài lòng, đánh bại Diệp Mông, hắn một chút cũng không có cảm giác đến huyền khí hao tổn, ngày đó ăn một viên Ngưng Khí Đan, ba ngày sau hắn liền đột phá lục giai, lục giai xem như tiến nhập hàng ngũ chuẩn cao thủ, cùng ngũ giai là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng, chẳng qua là hắn hiện đang không có đem toàn bộ thực lực bày ra mà thôi.
Diệp Minh thấy lần lượt các đệ tử gia tộc tới khiêu chiến, nhưng đều bị Diệp Không Ngạn đánh bại, trên đài tỷ võ Diệp Không Ngạn vẫn như cũ khí định thần nhàn.
- Còn có người tới khiêu chiến hay không?
Diệp Không Ngạn ngắm nhìn bốn phía hỏi.
Một đám đệ tử gia tộc hai mặt nhìn nhau, nhưng mà không có ai ứng tiếng.
Chứng kiến Diệp Không Ngạn không hề lo lắng mà đánh bại một đám đệ tử gia tộc, trong nội tâm Diệp Mặc Dương cuồng hỉ, thấy không có người lên tiếng, nhìn về phía Diệp Thương Huyền nói:
- Lão tộc trưởng, thắng bại đã phân, ngươi xem Không Ngạn có thể đảm nhiệm vị trí kế nhiệm gia chủ hay không?
Diệp Thương Huyền đang định nói chuyện, trong đám người phía sau một thanh âm đột ngột vang lên.
- Chư vị trưởng bối, xin chờ một chút, ta cũng muốn khiêu chiến Không Ngạn tộc đệ thoáng một phát.
Ánh mắt các tộc nhân, lập tức tập trung ở trên người Diệp Thần, nói chuyện lại là Diệp Thần, các tộc nhân đều có một loại cảm giác khó có thể tin, mới vừa rồi không phải là mình nghe lầm?
Diệp Thần kinh mạch đứt đoạn, như thế nào khiêu chiến Diệp Không Ngạn?
Trong nội tâm Các tộc nhân tràn đầy nghi hoặc.
Bọn hắn như thế nào cũng không có khả năng nghĩ đến, Diệp Thần đã khôi phục kinh mạch.
Nghe được Diệp Thần lên tiếng, Diệp Chiến Long mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Diệp Chiến Thiên, thất thanh nói:
- Đại ca, Thần Nhi hắn...
Diệp Chiến Thiên mỉm cười gật đầu.
Lại là thật sự! Không chỉ Diệp Chiến Long, đám người Diệp Chiến Hùng cũng đều là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, nghi hoặc, lập tức hóa thành kinh hỉ.
- Trời không phụ Diệp gia ta!
Diệp Chiến Long kích động đến khó có thể ức chế.
Đối với bọn họ mà nói, Diệp Thần khôi phục thực lực tới trình độ nào, vẫn còn là tiếp theo, chỉ cần kinh mạch Diệp Thần tốt rồi, dù chỉ có thể làm người bình thường, bọn hắn cũng là tương đối vui mừng.
Diệp Mặc Dương không nghĩ tới, sự tình đột nhiên sinh ra biến cố như vậy, chẳng lẽ kinh mạch của tiểu
tạp chủng kia, thật sự khôi phục? Điều này sao có thể, Diệp Chiến Thiên căn bản không có khả năng lấy tới Đoạn Tục Đan!
Chứng kiến nụ cười vui vẻ kia của Diệp Chiến Thiên, Diệp Mặc Dương tâm chìm đến đáy cốc, nếu Diệp Thần khôi phục kinh mạch, dù chỉ có một nửa thiên phú lúc trước, đối với Không Ngạn kế nhiệm vị trí gia chủ, đều là một cái uy hiếp thật lớn! Sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Không đợi mọi người suy nghĩ cẩn thận, đang lúc ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Diệp Thần thả người nhảy lên luận võ đài.
Có thể nhẹ nhõm nhảy lên hai trượng, sự tình kinh mạch của Diệp Thần khôi phục, liền không có giả!
- Hài tử Diệp Thần kia kinh mạch rõ ràng khôi phục!
- Chẳng lẽ là tộc trưởng cho hắn Đoạn Tục Đan?
- Diệp gia ta có phúc a...!
Trong tộc mấy cái trưởng lão động dung nói.
- Diệp Thần ca khôi phục kinh mạch!
Đám người Diệp Mông, Diệp Minh kích động đến khó có thể nói nên lời.
- Trách không được Tam đệ nói mình không cần Tụ Khí Đan rồi, đem chúng ta dấu diếm thật thảm!
Diệp Bằng nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào.
- Tam đệ phong thái như trước.
Chứng kiến bộ dạng Diệp Thần tiêu sái, Diệp Mục ha ha cười cười, nhìn xem thân đệ đệ máu mủ tình thâm hôm nay chuyển biến tốt đẹp, trong lòng của hắn mừng rỡ không thôi.
Đương nhiên, cũng có người thấp thỏm lo âu, những cái cùng thế hệ đã từng cười nhạo Diệp Thần kia, trong nội tâm đều có chút lo sợ bất an, lúc trước cười nhạo Diệp Thần là một phế vật, hiện tại Diệp Thần khôi phục kinh mạch, không biết thực lực thế nào, về sau sẽ không tới trả thù bọn hắn a.
Trên đài thân ảnh Diệp Thần cao to, giống như năm đó khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn.
Diệp Thần đứng ở trên đài tỷ võ, thật dài mà nhổ ra một ngụm trọc khí, ba năm rồi, ba năm này ai có thể biết rõ Diệp Thần ta thừa nhận khổ sở! Ba năm này ai có thể chịu khuất nhục bị người cười nhạo thành phế vật! Ba năm này ai có thể lý giải nội tâm Diệp Thần ta không cam lòng!
- Không nghĩ tới chúng ta sinh thời, còn có thể tỷ thí võ nghệ một phen!
Thần sắc Diệp Thần nhàn nhạt mà nhìn Diệp Không Ngạn.
- Xác thực không thể tưởng được.
Thần sắc Diệp Không Ngạn lúng túng nói, không tự chủ lui hai bước, lúc trước Diệp Thần kia, thiên phú kinh tài tuyệt diễm, cho tuổi thơ của hắn để lại tâm lý oán hận phi thường lớn, khi đó mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Diệp Thần chênh lệch càng kéo càng lớn, để cho hắn chỉ có thể xa xa mà nhìn lên, nguyên lai tưởng rằng kinh mạch Diệp Thần đứt đoạn, đã thành một phế nhân, không có cơ hội cùng mình tranh giành nữa, không nghĩ tới ông trời không có mắt như vậy, rõ ràng để cho người này khôi phục kinh mạch!
Nghĩ lại, kinh mạch Diệp Thần đoán chừng cũng là vừa khôi phục không lâu, thực lực chưa hẳn mạnh bao nhiêu, hiện tại hắn đã là lục giai rồi, khoảng cách thời điểm Diệp Thần đỉnh phong cũng không khác nhau lắm, vì sao phải sợ hắn?