Vương Kim Dương buồn cười nói: "Tôi xương cần khí huyết bồi dưỡng, rèn luyện kinh mạch cũng cần khí huyết bồi dưỡng, cậu nói có tiêu hao lớn không?
Nếu bây giờ, khí huyết của cậu là 120 cal, một lần tu luyện, có thể sẽ hạ xuống 115 cal.
Tốc độ khôi phục khí huyết dù nhanh hơn tăng trưởng, nhưng dù cậu uống một viên Khí Huyết Đan bình thường, cũng cần ba ngày trở lên mới có thể khôi phục được.
Ba ngày một viên Khí Huyết Đan bình thường, cần bao nhiêu tiền?
Có bao nhiêu gia đình có thể duy trì?
Một khi bổ sung không kịp, khí huyết hạ xuống, không thể khôi phục, vậy, một chút hạn mức tối đa tăng lên của tu luyện trước đó, chẳng mấy chốc sẽ giảm xuống.
Phương Bình, trên tay cậu có một ít tài nguyên. Nhưng tài nguyên có hạn, cũng không thể vận dụng lung tung.
Để anh nói cậu biết, sau khi lên Võ Đại mới là cơ hội tu luyện tốt, trường học có thể cung cấp một nửa tài nguyên cho cậu tu luyện.
Nhưng là chậm mấy tháng mà thôi, dù sao cũng tốt hơn cậu phải tiêu tài nguyên của chính nhà mình."
Phương Bình không quá để ý cái này, suy nghĩ một chút nói: "Vậy bổ sung khí huyết kịp thời, hạn mức khí huyết cao nhất có thể gia tăng phải không?"
"Đúng, đó là lẽ tất nhiên, bằng không làm thế nào Rèn Luyện Pháp tăng khí huyết của phi võ giả tới cực hạn."
"Anh vừa mới nói cái thứ nhất, vậy ngoài điểm ấy, còn có tác hại gì nữa?"
"Thứ hai!"
Ngữ khí của Vương Kim Dương nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: "Điểm thứ hai, tu luyện Rèn Luyện Pháp, sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn với khí huyết của cậu.
Nhưng không có nghĩa là không có tổn thương!
Một khi động mạch và tĩnh mạch chủ, nhất là động mạch và tĩnh mạch chủ gần đại não bị tổn thương.
Dù có thể trị hết, cũng sẽ khiến cậu nằm liệt giường mấy tháng.
Phương Bình, sắp thi đại học rồi, cậu tự mình chú ý một chút.
Lần tu luyện thứ nhất, tính nguy hiểm lớn nhất, một khi bị thương nghiêm trọng, cậu rất có thể bỏ lỡ lần thi đại học này.
Mao mạch mạch máu bị vỡ vẫn không liên quan quá nhiều, với sức hồi phục khí huyết của cậu, có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn tới động mạch và tĩnh mạch chủ!"
"Anh Vương, em sẽ cẩn thận." Phương Bình vội trả lời.
Nghe ý Phương Bình, Vương Kim Dương đã biết quyết định của cậu ta, lắc đầu nói: "Tùy cậu, nếu bị thương thật, cùng lắm thì sang năm lại thi.
Một cái là chậm một năm, một cái là chậm mấy tháng, cậu tự suy nghĩ kỹ là được."
Vương Kim Dương cũng không phải ba Phương Bình, đương nhiên sẽ không vì Phương Bình kiên trì mà khuyên đi khuyên lại.
Nói xong, Vương Kim Dương tiếp tục: "Ngoài ra việc lựa chọn thung công.
16 loại thung công, cậu nghĩ kỹ xem chọn loại nào?"
"Cái này em thực sự còn chưa nghĩ kỹ, anh Vương tiến cử cho em một loại đi?"
"Chủ yếu xem phương hướng lựa chọn cấp một của cậu sau này."
Vương Kim Dương dừng một chút mới nói: "Ở cấp một, nếu tu chi trên, tương đối ổn thỏa, đúng quy củ.
Nếu tu chi dưới, có thể chiến có thể chạy, hạ bàn vững vàng.
Nhưng rèn luyện chi dưới, hơi nguy hiểm, một khi bị thương, dễ bị thọt.
Bên Võ Đại, cậu có có thể thường xuyên nhìn thấy mấy người võ giả cấp một bị thọt, chạy đầy sân trường, mất hình tượng vô cùng.
Chi trên bị thương, nhìn không ra, chi dưới bị thương, có đôi khi không thể đi lại bình thường được."
"Võ giả cấp một rèn luyện chi dưới không mạnh hơn so với rèn luyện chi trên phải không?"
"Cái này tùy từng người sẽ khác nhau, nhìn hoàn cảnh giao thủ thực tế.
Nhưng trong hoàn cảnh điều kiện ngang nhau, võ giả rèn luyện chi dưới, đánh không lại cũng vẫn chạy được, võ giả rèn luyện chi trên rất khó đuổi kịp."
Nói đến đây, Vương Kim Dương bỗng nhiên cười nói: "Hồi anh lên cấp một đã rèn luyện chi dưới, chạy rất nhanh.
Giao thủ cùng một đàn anh mới lên cấp hai, anh ấy cấp một rèn luyện chi trên, lên cấp hai mới bắt đầu rèn luyện chi dưới.
Cuối cùng anh quả thực đã đánh bại anh ta!"
Việc này Vương Kim Dương xem như chuyện vui tùy tiện nói với Phương Bình, trên thực tế lúc ấy gây động tĩnh không nhỏ.
Hai người đánh rất hăng, Vương Kim Dương dẫn vị đàn anh kia chạy quanh Nam Giang Võ Đại hơn 30 vòng!
Cuối cùng quả thực khiến đàn anh đó mệt đến miệng sùi bọt mép, sống chết cũng không đuổi kịp, sau khi đối phương tức giận đã thề, không rèn luyện xong chi dưới tuyệt đối không cùng Vương Kim Dương đánh đối mặt!
Những nội tình này, Phương Bình tất nhiên không biết.
Nghe thấy rèn luyện chi dưới mạnh hơn rèn luyện chi trên, Phương Bình vội nói: "Anh Vương, vậy em rèn luyện chi dưới, anh cảm thấy thung công nào thì phù hợp?"
"Mã Bộ Thung! Đây là lựa chọn hàng đầu của võ giả rèn luyện chi dưới."
"..."
Hai người trao đổi rất lâu về việc tu luyện.
Vương Kim Dương cũng không mất kiên nhẫn, nói rõ ràng, nếu Phương Bình làm ẩu, dễ dàng xảy ra vấn đề.
Một khi bị thương thật, sẽ bỏ lỡ kỳ thi đại học năm nay...
Chênh lệch một năm, cũng không dễ đuổi kịp như vậy.
Theo suy nghĩ của Vương Kim Dương, Phương Bình không cần thiết vội như vậy, vào Võ Đại rồi nói, còn có thể tiết kiệm được một ít tài nguyên.
Những tài nguyên trên tay Phương Bình tiết kiệm một chút, cộng thêm hạn ngạch của trường học, đủ