Ngay khi Phương Bình tính toán được mất, cửa chính trung tâm kiểm tra sức khoẻ chính thức mở ra, kiểm tra sức khoẻ bắt đầu!
Các học sinh lục tục xếp hàng chuẩn bị tiến vào.
Lúc này, không biết từ chỗ nào xuất hiện mấy người đàn ông mặc đồng phục giống đồng phục cảnh sát, đứng yên ở hai bên trung tâm kiểm tra sức khoẻ.
Phương Bình nhìn lướt qua, liền nghe Đàm Hạo bên cạnh lầu bầu nói: "Đừng nhìn, cục điều tra và truy bắt đấy."
"Cục điều tra và truy bắt?"
"Không có việc gì, phòng ngừa thi hộ và gây chuyện thôi. Trước kia có võ giả giả dạng học sinh thi hộ..."
Phương bình hiểu rõ, quả nhiên, sau khi vào cửa, đối phương xem xét từng chuẩn khảo chứng, tiến hành kiểm tra đối chiếu.
Người của cục điều tra và lùng bắt không nhiều, tổng cộng có 4 người đến.
Phương bình cũng cảm ứng được, có hai người khí huyết còn không bằng cậu ta.
Xem ra cục điều tra và truy bắt cũng không hoàn toàn là võ giả.
Đây cũng là tất nhiên, dù sao thành phố như Dương Thành đều có cục điều tra và truy bắt, nếu đều phải là võ giả, thì sử dụng toàn bộ võ giả Dương Thành cũng không đủ.
Thụy Dương mạnh hơn Dương Thành nhiều, cũng không thể đều là võ giả.
Khi kiểm tra đến Phương Bình, một võ giả của cục điều tra và truy bắt khí huyết không bằng Đàm Chấn Bình, quan sát tỉ mỉ Phương Bình một lúc.
Cuối cùng không nói gì, để Phương Bình vào trung tâm kiểm tra sức khoẻ.
...
Thời khắc bước vào trung tâm kiểm tra sức khoẻ, Phương Bình thở một hơi thật dài.
Mong đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng đến lúc biết rồi!
...
Ngay khi đám Phương Bình bước vào trung tâm kiểm tra sức khoẻ.
Phòng điều khiển trung tâm kiểm tra sức khoẻ.
Lúc này, bảy tám người tập trung, nửa ngồi nửa đứng trong phòng điều kiển
Trong đó có nhân viên tổ giám sát của Bộ giáo dục, nhân viên tổ kiểm tra Nam Giang, và đại biểu chính quyền Thụy Dương.
Thấycác học sinh lần lượt ra trận, Phó tổ trưởng tổ kiểm tra Nam Giang, một lão giả gần sáu mươi tuổi, đầu tóc vẫn đen nhánh nghiêng đầu nói: "giám đốc Kim, năm nay Thụy Dương không có thí sinh võ giả à?"
Giám đốc phòng giáo dục Thụy Dương tên Kim Khắc Minh đứng bên cạnh ông ta, lúc này, trán lấm tấm mồ hôi, thận trọng nói: "Lạc Sảnh, năm nay, Thụy Dương không có thí sinh võ giả..."
"Thêm năm nay, nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa đúng mười năm, ròng rã mười năm, Thụy Dương cũng chưa sinh ra thí sinh võ giả nào..."
Lão giả được gọi là Lạc Sảnh thản nhiên nói.
Không đợi Kim Khắc Minh tiếp tục, lão giả lại khẽ nói: "Mười năm trước, vào lúc khó khăn như vậy, thi khoa võ còn có thí sinh võ giả.
Không ngờ, mười năm qua đi, cuộc sống càng ngày càng tốt, hoàn cảnh giáo dục càng ngày càng tốt.
Nhưng mười năm rồi, Thụy Dương lại chưa sinh ra thí sinh võ giả nào!
Ngân sách giáo dục hàng năm, cũng không biết dùng vào đâu rồi..."
"Lạc Sảnh..."
Mồ hôi trên đầu Kim Khắc Minh ngày càng nhiều.
Lão giả lại không nhìn ông ta, mà nghiêng đầu liếc nhìn hai người tổ giám sát, thấy bọn họ chăm chú quan sát, dường như căn bản không nghe thấy ông ta nói chuyện, trên gương mặt u ám không khỏi mỉm cười.
Cũng không kiêng dè hai người này, lão giả tiếp tục: "Năm nay, tổ kiểm tra trong tỉnh, quy định cao hơn ngày xưa nhiều.
Trần trưởng phòng tự mình dẫn đội kiểm tra tại Giang Thành.
Tôi và mấy người phó trưởng phòng Lưu, mỗi người tự dẫn đội, đến các thành phố kiểm tra.
Biết vì sao không?"
Kim Khắc Minh liếm liếm đôi môi khô khốc, khẽ nói: "Trương tổng đốc đột phá tông sư cảnh thất phẩm, có lòng quét xu thế chán nản võ đạo Nam Giang..."
"Thì ra cậu biết rồi?" Lão giả thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không biết gì chứ!"
Kim Khắc Minh không dám nói tiếp, lão giả cũng không để ý, lại nói: "15 vùng cấp thành phố của Nam Giang, Thụy Dương không tính hàng đầu, cũng không phải cuối.
Nhưng giáo dục võ đạo Thụy Dương lại liên tục nhiều năm liền xếp thứ 3 từ dưới lên!
Hàng năm, Thụy Dương đều nói muốn cải cách, muốn thay đổi cơ cấu, Kim Khắc Minh cậu vỗ ngực tự hào.
Năm ngoái đi báo cáo công tác trong tỉnh, lòng hăng hái cao vút, nói năm nay nhất định xóa bỏ vị trí cuối bảng của Thụy Dương.
Nhưng bây giờ thì sao?
Liên tục mười năm, chưa sinh ra thí sinh võ giả.
Đừng nói thí sinh võ giả, ngay cả chuẩn võ giả cao nhất cũng không có lấy một người!
Nếu không phải..."
Ánh mắt lão giả càng lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Nếu không phải năm ngoái Vương Kim Dương của Thụy Dương biểu hiện ưu tú ở Nam Giang Võ Đại, phòng giáo dục Thụy Dương có thể xoá bỏ hoàn toàn rồi!"
Mồ hôi trên đầu Kim Khắc Minh càng nhiều, nhưng trong lòng nhẹ nhõm hơn rồi.
Cũng là có chút may mắn, may mà còn Vương Kim dương, bảo vệ mặt mũi Thụy Dương.
Đáng tiếc, lúc Vương Kim Dương thi khoa võ biểu hiện bình thường, nếu ở kỳ thi khoa võ năm ngoái trở thành võ giả, cũng không đến nỗi khiến Thụy Dương gặp phải áp lực lớn như vậy.
Đúng lúc Kim Khắc Minh thở phào, lão giả bỗng nhiên nói: "Mặc dù vì nguyên nhân Vương Kim Dương, phòng giáo dục Thụy Dương không đến mức gặp chuyện lớn, nhưng