Kết thúc chạy bộ, kế tiếp Phương Bình tham gia vài hạng mục như hít xà đơn, gập bụng.
Đối với Phương Bình mà nói, những môn này đều rất dễ dàng.
Những người khác cũng đa phần đều như vậy, không khí so với lúc kiểm tra sức khỏe thoải mái hơn nhiều.
...
Buổi sáng kiểm tra từ 9 giờ thẳng đến 12 giờ mới hoàn toàn kết thúc.
Vừa ra khỏi sân vận động.
Ngô Chí hào liền thoải mái nói: “Tiếp theo đều là thi viết, đều dựa vào đầu óc, không dựa vào khí huyết và sức mạnh.
Mãng phu đều có ưu thế về hai vòng vừa rồi, còn các vòng sau chính là ưu thế của chúng ta..."
Lúc Phương Bình nghe cậu ta nói vậy, nhìn lại bản thân, không khỏi đen mặt nói: “Mãng phu không thích động não, thích động thủ, cậu muốn thử không?”
Ngô Chí Hào cười khan nói: "Được rồi, tớ không muốn thử, người văn hóa động miệng không động thủ...”
“...”
Mấy người nói đùa một trận, Ngô Chí Hào tâm trạng không tệ, nhất định mời mọi người, đám người cũng không khách sáo.
Đều là học sinh, cũng không quan tâm đồ ăn ngon hay dở.
Chọn lấy một tiệm ăn nhỏ, gọi vài món ăn, mấy người vừa nói chuyện vừa chờ đợi món ăn lên bàn.
Lúc này, chiếc ti vi treo trên tường tiệm cơm đang đưa tin tin tức.
Phương Bình lúc đầu không để ý nhưng rất nhanh bị hấp dẫn lực chú ý.
“Bởi vì mảng Ấn Độ di chuyển khiến cho mảng Á- u chịu áp lực… (1)
Ảnh hưởng đến Xuyên Thục Tây Bắc. Có võ giả cấp tông sư cảnh báo, trong tương lai gần, Xuyên Thục Tây Bắc có thể sẽ xuất hiện động đất...
Chính phủ đã cho nhân viên xắp sếp di tản người dân...”
Phương Bình ngây ngốc một chút, cậu xuýt chút quên mất chuyện này!
Hoặc nên nói, có sự xuất hiện võ giả, khiến cậu cảm thấy thế giới này không giống lắm so với thế giới trước kia, vô ý thức cảm thấy những chuyện như thế này có thể sẽ không xảy ra.
Không ngờ, sự việc có thể không thay đổi, nhưng kết quả hoàn toàn khác biệt!
Tông sư cấp cao cường giả, lại có thể dự đoán báo nguy!
Sửng sốt một chút, Phương Bình đột nhiên lại thoải mái không ít, có phi nhân loại tồn tại quả thật rất tốt. Những phi nhân loại này, lại ngay cả thiên tai đều có thể cảm ứng được. Nhắc nhở mọi người sớm di tản, có lẽ sẽ có ít tổn thất về mặt tài sản, ít nhất cũng không xảy ra nhiều thương vong.
Phương Bình kinh ngạc, đám người Ngô Chí Hào lại không cảm thấy kinh ngạc.
Dương Kiến liếc mắt nhìn tivi, tùy tiện nói: “Mấy năm nay, số lần động đất hình như hơi nhiều.
Không chỉ có quốc gia chúng ta, những quốc gia khác cũng vậy.
May mắn quốc gia chúng ta có tông sư có thể dự đoán trước, mặc dù người dân không sao, nhưng mỗi lần như thế thì kinh tế tổn thất không nhỏ.”
Ngô Chí Hào cũng tiếp lời nói: “Là rất lớn, có điều đôi khi dự đoán cũng không chuẩn, đã từng có chuyện dự đoán sai.
Mấy năm trước, nghe nói Thượng Hải cũng có tông sư dự đoán sẽ có động đất.
Kết quả lần đó nghe nói cử đi hơn hai mươi vị tông sư cường giả. Sau đó cũng không xuất hiện động đất.
Cũng không biết vị tông sư dự đoán sai đó có bị nhóm tông sư cứu viện đánh cho một trận không!”
Nói câu sau, Ngô Chí Hào hạ thấp âm thanh, nhỏ tiếng chế nhạo, không dám lớn tiếng nói ra.
Nói xấu sau lưng tông sư không sao, đừng bị người khác biết là được.
Có điều trong đó đều là người quen, trước mặt người tốt nhất không nên nhắc tới đề tài này.
Dương Kiến nghe vậy ha ha cười nói: “Các tông sư của Hoa quốc chúng ta cũng phụ trách, vừa có động đất hoặc những thiên tai khác, đều chạy tới cứu trợ đầu tiên.
Có lúc ngẫm lại, đây có lẽ chính là phong thái tông sư, tư tưởng giác ngộ của chúng ta không thể so được.”
“Đúng thế, tông sư không thể phỏng đoán...”
Mấy người thuận miệng trò chuyện, Phương Bình chính là có chút ngoài ý muốn nói: “Mỗi lần cứu trợ, tông sự vẫn tự mình đi sao?”
“Cũng không phải lúc nào cũng đi, chẳng qua phần lớn thời gian, có thiên tai xảy ra, tông sư thường sẽ đi giúp đỡ.
Vì vậy mỗi lần thiên tai xảy ra, có những nhân vật lớn này trấn an lòng người, dù là gặp thiên tai, mọi người cũng không quá lo lắng.”
Ngô Chí Hào lúc nói lời này, còn có thêm giọng điệu tự hào và kính phục.
Kính phục những vị tông sư của xã hội có tinh thần trách nhiệm, kính phục tấm lòng yêu mến của họ, tự hào vì những người này đều là tông sư của Hoa quốc.
Mấy người tán gẫu, Phương Bình luôn cảm thấy có chút kỳ quặc, có điều cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có thể nói, tông sư đời này quả thật khí độ phi phàm.
Có thể được xưng là "tông sư”, có thể thấy không phải đơn thuần dựa vào võ lực.
...
Đang lúc nhóm người Phương Bình xem tin tức.
Chính phủ thành phố Thụy Dương.
Phòng hội nghị.
Vài vị thành viên cấp cao Thụy Dương đang mở cuộc họp.
Trong phòng hội nghị, ngồi chính giữa là một lão giả, ông chậm rãi nói: “Xuyên Thục bắt đầu di tán mọi người, chứng tỏ tình hình không được tốt, có thể sẽ áp chế không nổi.
Cho dù có thể áp chế, cũng phải điều động không ít võ giả cao thủ qua trấn thủ.
Mỗi khi đến thời gian này, đều có không ít yêu ma quỷ quái nhảy ra đổ thêm