Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 20


trước sau

Hoàng đế lấy máu của chính mình cho Bạch U chữa bệnh.

Năm đó vị Quý Phi mà tiên đế yêu sâu sắc đã qua đời, hắn chỉ coi Nhị hoàng tử mà Quý Phi sinh ra là trân quý. Các hoàng tử khác chẳng qua là kẻ đầu đường xó chợ. Thậm chí bởi vì mẹ đẻ Tam hoàng tử có thể chất thần kỳ của người Hồ, Tam hoàng tử sinh ra chính là để trở thành dược nhân dự phòng của Nhị hoàng tử. Bởi vì có Thái Hoàng Thái Hậu can thiệp, thân phận dược nhân của Tam hoàng tử chưa từng bị lộ ra ngoài. Bên ngoài dược nhân của Nhị hoàng tử, chẳng quả là một nữ nô do cung nhân sinh ra.

Nhưng bức tường này, ở sau khi nữ nô làm dược nhân kia bệnh sắp chết, bắt đầu nứt ra…

Sắc mặt hoàng đế sa sầm.

Sau khi tự bức bách Nhị hoàng tử đi xa tha hương, hắn chưa từng dùng lại thuốc hay độc gì. Cũng không biết công hiệu dược nhân này, liệu có còn hay không. Cho nên hoàng đế đi theo ngự y, xem ngự y mang thuốc dùng máu của hoàng đế làm thuốc dẫn bưng cho Bạch U uống. Sau khi Bạch U uống lên, khí sắc bằng phẳng rất nhiều, hoàng đế mới buông tâm.

Xem ra máu của hắn vẫn còn công hiệu.

Hoàng đế phân phó ngự y: “Độc này… Ngủ đông mấy chục năm trong cơ thể người, nói không chừng khả năng có cách khác để chữa khỏi. Các ngươi cứ giống như khi tiên hoàng còn ở, tiếp tục nghiên cứu loại độc này đi.”

Bởi trận bệnh này của Bạch U, hoàng đế rốt cuộc cũng ra dáng con người.

Có lẽ hắn thấy Bạch U đáng thương, làm Lục công chúa tiến cung trò chuyện với Bạch U. Lục công chúa đã sớm muốn gặp Bạch U, chỉ là trước sau hoàng đế ngại phiền toái nên cự tuyệt. Lần này hai tỷ muội tốt ngày xưa gặp mặt, hoàng đế nghĩ thầm: U U tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, muốn cảm tạ trẫm.

Hoàng đế nhường ra không gian cho hai tỷ muội tốt gặp mặt, chính mình một người đọc sách ở thiên điện. Qua khoảng nửa canh giờ, cung nhân tới báo nói Lục công chúa đi rồi. Hoàng đế gật gật đầu. Lại qua thời gian không đến một nén nhang, cung nữ hoang mang rối loạn tới báo: “Bệ hạ, nương nương khóc lóc thỉnh ngài đi qua, nói có di ngôn muốn nói với ngài.”

Hoàng đế: “…?”

Sắc mặt hắn khẽ biến, kỳ quái không phải độc này tạm thời đã bị hắn áp xuống rồi sao? Sạo lại có di ngôn? Hay là bởi vì nhiều năm chưa từng thử lại dược, máu của hắn đã không còn công năng chữa bệnh?

Trăng treo ngoài cửa sổ, bóng đêm che phủ. Bạch U thảm thiết nằm trêи giường bệnh, tóc đen trải dài bên gối, khuôn mặt trắng đến trong suốt. Nước mắt nàng dính ướt lông mi, tự đánh giá tờ giấy tràn ngập chữ viết đang cầm trêи tay. Khi hoàng đế tới, Bạch U ngẩng đầu liếc hắn một cái, thần sắc càng thêm thê lương.

Hoàng đế: “Nháo cái gì?”

Bạch U: “Thần thϊế͙p͙ đã sắp chết, ngài còn vô tình như vậy?”

Trong lòng hoàng đế kinh nghi (kinh ngạc, nghi ngờ), một bên hắn đưa mắt ra hiệu làm người phía sau đi thỉnh ngự y, một bên do dự ngồi xuống bên giường, Bạch U lập tức dựa sát vào trong lòng ngực hắn. Bạch U run rẩy đưa tờ giấy tràn ngập chữ viết cho hoàng đế, nàng nghẹn ngào: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ biết chính mình không còn sống được bao lâu, đây là di thư của thần thϊế͙p͙…”

Hoàng đế trầm mặt: “Ngươi đang làm cái gì?”

Bạch U nghẹn đắng.

Hận hắn vô tình.

Bạch U nói: “Ta đang nói di ngôn!”

Nàng không để ý tới hắn, một mình thống khổ thật sự ra dáng ra hình: “Bệ hạ, ngài không cần an ủi thần thϊế͙p͙. Bây giờ thần thϊế͙p͙ đã hiểu tất cả, nhưng mà trước khi chết, thần thϊế͙p͙ nhất định phải cho bệ hạ biết! Mặc kệ trong 5 năm mất trí nhớ kia thần thϊế͙p͙ đã xảy ra chuyện gì, yêu ai, hiện tại trong lòng thần thϊế͙p͙ chỉ có bệ hạ. Dù cho thần thϊế͙p͙ chết, cũng muốn chết ở bên cạnh bệ hạ…”

Nàng nói được thảm như vậy, khiến hoàng đế cũng mê mang theo, trong lòng lại phát lên thê ý. Một mỹ nhân đang dựa vào trong lòng ngực mình khóc sướt mướt, hoàng đế không có khả năng không có cảm giác. Tuy nhiên hắn không biết nói gì, chỉ ôm vai nàng. Thần sắc hoàng đế hơi thê lương, Bạch U vừa thấy, lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Bạch U: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ đi rồi, ngài cũng không cần quá khổ sở. Thần thϊế͙p͙ hy vọng bệ hạ vui vui vẻ vẻ, giống như khi chúng ta cùng nhau đọc sách…”

Di ngôn này của Bạch U dong dài, trong chốc lát nói lên khi bọn họ cùng nhau đọc sách hoàng đế thật tốt, trong chốc lát ngầm nói hy vọng hoàng đế đừng quên nàng, lại trong chốc lát, nàng bắt đầu kể ra điểm điểm tích tích ân ái cùng hoàng đế sau khi nàng tiến cung.

Hoàng đế: “Điểm điểm tích tích ân ái?”

Hoàng đế lại lặp lại một lần: “Ngươi nói điểm điểm tích tích ân ái của chúng ta?”

Bạch U cứng lại, chột dạ nói: “Ta đã sắp chết, làm ta khoa trương một chút thì có làm sao?”

Nhưng mà di ngôn này của nàng nói đến quá dài, ngay từ đầu hoàng đế từ tâm loạn, đến sau lại đã tâm như nước lặng. Ngay từ đầu Bạch U từ suy yếu khóc nỉ non, đến sau lại càng ngày càng sinh cơ bừng bừng, nói chuyện càng ngày càng lưu loát.

Dần dần, không riêng hoàng đế cảm thấy Bạch U nói đến có điểm buồn cười, tự Bạch U cũng cảm giác chính mình giống như không chết ngay được. Hai người hai mặt nhìn nhau, hoàng đế hỏi: “Vì sao ngươi cảm thấy ngươi sắp chết?”

Hắn nghĩ thầm hay là Bạch U có thể mơ hồ nhớ lại một chút chuyện trước khi nàng mất trí nhớ, nàng tìm được manh mối gì rồi?

Bạch U nói: “Bệ hạ cho Lục công chúa tới thăm ta, còn không phải là cảm thấy ta sắp chết, cho ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng sao?”

Màu mắt hoàng đế sâu thẳm, lẳng lặng nhìn nàng.

Bạch U nhỏ giọng: “Thần thϊế͙p͙ đã đoán sai?”

Hoàng đế thở dài, vải áo trêи tay hắn mát lạnh, phất qua gương mặt Bạch U. Nháy mắt tiếp theo, tay hắn vuốt ve gương mặt nàng, tay áo che mặt nàng lại, làm nàng chôn vào trong lòng ngực chính mình.

Hoàng đế nói: “Trẫm biết ngươi nhất quán suy nghĩ trống trải, như sông lớn biển lớn. Chỉ là không nghĩ tới ngươi trống trải đến nước này. Là trẫm sủng hư ngươi.”

Hoàng đế: “Về sau sẽ không.”

Bạch U: “…”

Từ từ? Bệ hạ, ngươi đang nói mê sảng cái gì? Ngươi khi nào từng sủng ta?

Mà trong chốc lát ngự y tới, báo cho Bạch U hiện giờ thực khỏe mạnh, làm Bạch U thực xấu hổ. Dưới cái nhìn chế nhạo chăm chú của hoàng đế, xấu hổ đi đốt di thư.



Sau một tháng một tai (tai nạn, tai hoạ, tật bệnh), Bạch U lại khôi phục sinh hoạt ngày xưa. Nhưng mà bây giờ da mặt nàng càng dày hơn trước kia, luôn quấn lấy hoàng đế chơi. Yến tiệc cua lúc trước bỏ lỡ, nàng liền tìm mọi cách cầu hoàng đế tiếp viện nàng. Hoàng đế có lẽ thấy nàng bệnh vừa khỏi, gần đây thực khoan dung với nàng.

Bạch U phải tiến thêm một thước.

Hoàng đế cũng có điểm sợ nàng, dứt khoát trốn đi ra ngoài, một người tới Ngự Hoa Viên hóng gió.

Mà sau khi hoàng đế trốn khỏi đây, Bạch U được Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến. Không có hoàng đế chống lưng cho nàng, Bạch U không tìm được cớ, đành phải thấp thỏm mà đi gặp Thái Hoàng Thái
Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu ngắm nghía khuôn mặt nhỏ của nàng sau một lúc lâu, nói: “Lần này hết bệnh rồi?”

Bạch U cảm tạ Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm.

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu: “Bây giờ ngươi còn cảm thấy đây chỉ là quý thủy tới nên đau không?”

Bạch U cười gượng: “Thần thϊế͙p͙ đã biết, ước chừng là mình sinh bệnh nặng.”

Thái Hoàng Thái Hậu liền nói đại khái duyên cớ cho nàng, nàng chưa nói đến chuyện muốn trị tận gốc độc này, cần đến máu trong tim hoàng đế. Nhưng mà chỉ là một tháng lấy máu một lần, đã khiến cho Bạch U thất thần. Hoàng đế không nói cho nàng về “Cưu mê”, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại không muốn giấu giếm.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chăm chú nàng, nói: “Chuyện có quan hệ tới Trình Bình, ai gia cần nói rõ ràng với ngươi.”



Thái Hoàng Thái Hậu lưu Bạch U ở trong cung hơn một canh giờ. Hoàng đế mới đầu không thèm để ý, cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu chỉ là quan tâm Bạch U. Sau lại Bạch U thật lâu không trở lại, hoàng đế liền có chút nôn nóng.

Nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu có thể hại Bạch U hay không?

Bọn họ cũng đều biết độc này là chuyện như thế nào, Thái Hoàng Thái Hậu khả năng vì bảo vệ hoàng đế, mà trước tiên xuống tay với Bạch U. Nếu Bạch U đã chết, hoàng đế căn bản không quan tâm Trình Bình, kia hắn liền không cần thiết vì bất luận kẻ nào chữa bệnh.

Hoàng đế bãi giá, tức khắc tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu đòi người.

Khi hắn đang vội vàng, cơ hồ muốn phát hỏa, lại nhìn thấy Bạch U cùng các cung nữ từ cung điện Thái Hoàng Thái Hậu ra tới, cùng hắn vừa lúc đối mặt. Bạch U nhìn đến hắn, đôi mắt nhẹ nhàng sáng ngời, nàng đi tới, không nói một lời, liền dựa vào trong lòng ngực hắn, duỗi tay ôm chặt eo hắn.

Chung quanh mọi người đều đang nhìn.

Hoàng đế hơi có chút không được tự nhiên, thân mình bị nàng dựa vào hơi cứng đờ. Hắn trách cứ nàng: “Đứng thẳng lên! Cứ như không có xương cốt, ra bộ dáng gì?”

Bạch U ủy khuất nói: “Ôm một cái làm sao vậy? Thái Hoàng Thái Hậu nói với thần thϊế͙p͙ rồi, nói thần thϊế͙p͙ sinh bệnh nặng. Về sau thần thϊế͙p͙ chính là bệnh Tây Thi, bệ hạ phải đối xử tốt với thần thϊế͙p͙ một chút.”

Màu mắt hoàng đế chợt lóe, như suy tư gì, đoán Bạch U đã biết bao nhiêu.

Bạch U thấy hắn không nói lời nào, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Mà hoàng đế nhìn khuôn mặt nàng đánh giá hồi lâu: “Nếu ngươi muốn làm bệnh Tây Thi, vậy về sau ngươi phải ăn ít đi. Ngươi gần đây béo.”

Bạch U hoài nghi nhân sinh.

Nàng hỏi: “Bệ hạ nói cái gì?”

Hoàng đế lời nói thấm thía mà khuyên: “Bữa bữa món ngon, đổi kiểu đa dạng, ăn còn nhiều hơn cả trẫm.”

Bạch U: “…?”

Hoàng đế: “Sơn trân hải vị, nước phụ thuộc tiến cống, ngươi còn chảy nước dãi đầy đất.”

Bạch U: “…?”

Hoàng đế duỗi tay niết mặt nàng, lông mi hơi rũ: “U U, ngươi không phải bệnh Tây Thi.”

Bạch U thϊế͙p͙ vàng trêи mặt chính mình: “Béo Tây Thi cũng được!”

Hoàng đế nói: “Ngươi này chỉ sợ là ‘béo đông thi’ đi?” (*béo đông thi: ý chỉ béo như món thịt đông mỡ mỡ béo ngậy)

Bạch U tức giận đến đỏ mặt: “Lúc trước ta sinh bệnh, phải bồi bổ lại một chút. Ta ăn của ngươi sao…”

Dưới cái nhìn chăm chú của hoàng đế, Bạch U cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta là ăn của ngươi.”



Sau khi trở về, hoàng đế hỏi thăm Bạch U cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện gì.

Bạch U vốn dĩ đang giận dỗi hoàng đế, nàng ngồi ở trêи giường, cầm gương trái lắc lắc phải soi soi, xem chính mình rốt cuộc nơi nào béo, có phải thật sự mình ăn quá nhiều hay không.

Nghe được vấn đề của hoàng đế, Bạch U lập tức phấn chấn: “Thái Hoàng Thái Hậu nói với thần thϊế͙p͙, bệ hạ sắp mất nước!”

Hoàng đế: “…?”

Bạch U ném xuống gương nhỏ, xuống giường đá guốc gỗ, nhảy qua ngồi ở bên người hoàng đế: “Bệ hạ, người đừng làm mất nước! Thái Hoàng Thái Hậu nói người căn bản không để ý tới triều chính, nơi nào lũ lụt nơi nào thiên tai, người hỏi cũng không hỏi một chút. Còn tiếp tục như vậy, quốc gia vong, ai mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho thần thϊế͙p͙ đây? Thần thϊế͙p͙ không muốn làm yêu cơ* mất nước đâu!”

(*yêu cơ: mỹ nhân yêu diễm, xinh đẹp quyến rũ)

Hoàng đế ha hả nói: “Yêu cơ mất nước? Giọng ngươi cũng lớn lắm, lý tưởng còn vô cùng không thực tế.”

Bạch U trừng hắn, trong lòng mắng hắn cẩu hoàng đế.

Nhưng khi hắn nhìn qua, nàng lại làm ra vẻ đáng thương, cầu hắn tập trung tinh thần trị quốc, không thể để ý cũng không để ý tới.

Bạch U lạc quan nói: “Bệ hạ, người oai hùng thánh minh, một khi bắt đầu trị quốc, tất nhiên sẽ làm mọi người tin phục! Cái gì Trình Bình cái gì Nhị hoàng tử, đều so ra kém người! Người chính là chân long thiên tử, là thiên hạ chi chủ!”

Hoàng đế bị Bạch U bám mãi phát phiền, lại bị nàng thổi cho đầu óc choáng váng, giống như thật sự là hắn không gì không làm được.

Nam nhân bị nữ nhân chinh phục.

Sau khi hoàng đế được “thổi” đến thoả mãn, tâm tình rất tốt, làm đại nội tổng quản mang chồng chất tấu chương lấy một ít lại đây, hắn muốn xem. Bạch U lập tức ân cần hết cho hắn pha trà, lại cho hắn đấm vai mài mực.



Ba mươi phút sau.

Hoàng đế ngồi cùng Bạch U, nhìn chồng tấu chương xếp ở trêи bàn xuất thần. Từng cuốn tấu chương mở ra, lung tung rối loạn ở trước mặt bọn họ.

Hoàng đế nói: “Trẫm xem không hiểu những tấu chương này viết cái gì.”

Bạch U mờ mịt: “Thần thϊế͙p͙ cũng xem không hiểu.”

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều thực mờ mịt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện