| Chúc các độc giả có một ngày Merry Christmas vui vẻ bên gia đình, bạn bè và ngyêu của mình ????hơn hết đừng quên like+cmt cảm nhận về truyện cho Senn nhed | Cảm ơn mọi người nhiều lắm❤️
"Mẫn Nhi...cháu sao rồi?".
Quản gia được phép của hắn cho mang thuốc cô muốn và ít đồ ăn đến cho cô để lấy lại sức chờ những lần hành hạ tiếp theo của hắn
"Mẫn Nhi, mau ăn chút gì đi".
Chị Thu nhìn cô nằm bẹp trên giường, cơ thể bị hở chỗ nào đều bị bầm tím nhìn mà đau lòng vô cùng
Cô thì vô cùng xấu hổ để hai người yêu thương mình lại thấy mình trong bộ dạng thê thảm này, trên người còn không mặc đồ chỉ có duy nhất cái chăn để đắp...lại còn thêm thuốc tránh thai quản gia mang đến cho mình nữa
"Hức...Mẫn Nhi...sợ lắm..hức".
Mẫn Nhi dang tay để hai người ôm lấy mình, cô khóc nấc lên...mỗi lần muốn nhắm mắt ngủ trong đầu toàn những hình ảnh vừa rồi của hắn
"Mẫn Nhi ngoan, ăn chút nhé"
"Đúng rồi, cháu còn phải uống thuốc nữa nếu không..sẽ không ổn"
Mẫn Nhi nhanh cầm thuốc uống, quản gia nói chỉ được uống 2 viên nhưng cô đã uống tận 5 viên để cho chắc chắn...cô không muốn xảy ra vấn đề
"Chúng ta chỉ còn 2 phút ở trong phòng thôi"
"Không sao ạ, Mẫn Nhi không muốn ảnh hưởng đến hai người đâu, Mẫn Nhi tự lo cho mình được mà".
Cô ăn tô cháo rất nhanh như thể không muốn hai người họ bị phạt vì ở lại lâu, Mẫn Nhi biết tất cả những hình ảnh bây giờ hắn có thể cũng đã nắm được
"Em đừng tự làm bản thân mình bị thương đó nhé"
"Ta sẽ nói bà chủ xin giúp cháu"
"Mẫn Nhi sẽ không sao đâu, bác đừng làm vậy anh ta sẽ phạt bác đó"
"Đứa trẻ ngốc"
"Chúng ta ra ngoài nhé, trưa chúng ta mang đồ lên cho con".
Quản gia không muốn rời xa cô chút nào, bà còn muốn ở cạnh chăm sóc cho cô nữa
"Dạ, cháu sẽ đi ngủ cho khoẻ ạ"
Đợi quản gia cùng chị Thu ra bên ngoài tâm trạng vui của Mẫn Nhi cũng dập tắt...Mẫn Nhi đi cầm bộ đồ chị Thu vừa mang lên cho mình mặc vào rồi nằm ngủ...Cô không muốn suy nghĩ đến chuyện gì khác nữa
(....)
"Mẫn Nhi...Mẫn Nhi"
"...."
"Tôi ở đây...ở đây Mẫn Nhi"
Mẫn Nhi bị tiếng gọi rất to làm cô không muốn dậy cũng không được, ngẫm một chút thì biết người đó là ai nên Mẫn Nhi đi đến bên cửa sổ
"Chấn Nam"
"Cô đang ngủ hả?".
Chấn Nam gãi đầu cười ngại, bây giờ cũng đã quá giờ chiều rồi nhưng nhìn bộ dạng của cô anh đoán cô mới dậy
"Ừm, tôi mới dậy"
"Tôi nghe quản gia nói cô bị Dịch Vũ nhốt trong đó cô có buồn không? Hay tôi xin cậu ta cho cô nhé"
"Không cần, tự nhiên tốt với tôi thế".
Mẫn Nhi mỉm cười, cô cũng không muốn ra ngoài cơ thể nhiều vết thương rồi lại gặp Tạ Chi nữa mệt lắm
"Chúng ta đều là bạn bè mà".
Chấn Nam cười lấy lệ anh định nói vì anh thương cảm cho cô khi bị liên lụy đến chuyện từ rất lâu rồi nhưng hình như hiện tại tâm trạng cô cũng không tốt
"Nhưng tôi với anh ta không phải bạn bè"
"Tôi cũng đâu phải bạn hắn"
Mẫn Nhi có người nói chuyện cũng gọi là đỡ buồn một chút, hình như Chấn Nam cũng không biết cô bị hắn hành hạ nhưng như vậy càng tốt ít người biết thì Mẫn Nhi sẽ không cần suy nghĩ
"Cô muốn ăn gì không lần khác tới sẽ mang cho cô"
"Mang cho tôi bằng cách nào?"
"Cô vứt ga đệm xuống tôi buộc vào cho cô, thấy tôi thông minh không?".
Chấn Nam vỗ ngực mình