Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lâm Tây vốn đang nói dối, hoàn toàn không ngờ rằng áo mặc khi chơi bóng của Giang Tục là do đội đặt làm. Không chỉ có dãy số, ngoài ra còn có tên phiên tâm (Jiangxu). Cô là một người không biết nói dối, trong lòng không ngừng cảm thán một phen, thấy số phận của mình thật thảm hại làm sao.
Lâm Tây nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu, cười thành thật với Tiểu Phương, “Tiểu Phương, cậu nghe mình giải thích.”
Phó Tiểu Phương, “...”
Thấy bạn mình còn chưa kịp nổi giận, Lâm Tây nhanh nhảu giải thích, “Chính là lần trước, lúc anh ta giúp tôi chuyển hành lý, tôi mời anh ta ăn cơm, anh ta lại bảo không ăn, chỉ nhờ tôi giặt giùm cái áo mặc khi đánh bóng.”
Phó Tiểu Phương khinh bỉ, trừng mắt, liếc Lâm Tây một cái, “Vậy mà cậu cũng chịu hả? Chỉ giúp cậu một chút, anh ta đã dựa vào đó để bắt cậu giặt đồ thay?”
“Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là vì sao?” Lâm Tây làm ra vẻ nghĩ theo hướng khác, cô bỏ áo xuống, bắt đầu suy tư, “Chẳng lẽ là bởi vì thích mình?”
Cô vừa dứt lời, Phó Tiểu Phương càng phẫn nộ. Cô ấy chỉ thẳng vào chóp mũi cô, thở hổn hển mà nói, “Cậu cậu cậu... Cậu đúng là háo sắc!”
Mưu kế của Lâm Tây đã đạt được, cô cười hì hì, nhún vai, “Cho nên, nhất định là anh ta chỉ muốn sai khiến mình mà thôi.”
“Hừ.” Phó Tiểu Phương đẩy Lâm Tây qua một tay, nhúng tay trực tiếp vào chậu nước, “Để mình giặt cho! Cậu tránh ra!”
Có người nguyện ý chịu khổ vì mình, Lâm Tây cảm thấy nhàn nhã làm sao, cô vừa mở tivi xem phim, vừa hát ngân nga.
***
Hoạt động nghệ thuật của trường diễn ra với khí thế bừng bừng. Năm ngoái, mới tập được nửa tháng mà tiết mục Lâm Tây đại diện cho khoa đã bị loại, lên diễn chẳng được tích sự gì. Năm nay, ban chủ nhiệm khoa bắt buộc phải có một tiết mục bằng bất cứ giá nào. Vì đảm bảo được diễn, khoa quyết định để mỗi người tự chuẩn bị, sàng lọc từ bên trong trước.
Chủ nhiệm lớp cứ lo lắng mãi, quyết định lợi thế cạnh tranh bằng cách kêu gọi Hàn Sâm có thế lực rất mạnh và Lâm Tây biết một ít vũ đạo, để bọn họ cùng nhau phụ trách. Hai người coi như là oan gia ngõ hẹp.
Hàn Sâm mời người tới dạy Hip-hop cho các bạn, biên tập cho họ một bài nhảy cực kỳ tuyệt vời. Mỗi ngày, anh và Lâm Tây đều gấp rút tổ chức cho các nam sinh và nữ sinh tập luyện, nhưng mọi thứ vẫn luôn bình an vô sự. (có thể ý tác giả là anh và cô chưa cãi nhau -.-)
Chủ nhật, Hàn Sâm gọi Lâm Tây cùng đi mua đồ biểu diễn. Có vẻ như Lâm Tây hơi bỡ ngỡ, Hàn Sâm mới gọi người bạn dạy nhảy đi chung. Từ đầu tới đuôi, ý kiến của Lâm Tây và anh đều không thống nhất, cuối cùng để mặc cho người ta chọn phong cách thay mình. Lâm Tây lười ầm ĩ thêm, cô cầm theo quần áo, bước vào phòng thử đồ.
Chi phí mua đồ cho nhóm, dĩ nhiên là chẳng mua được món nào có giá quá cao. Cửa hàng hàng không lớn, tổng cộng chỉ có hai phòng thử đồ đối diện nhau, cũng chẳng hề có ván cửa, người ta dùng rèm che để ngăn cách.
Lâm Tây mặc quần áo được một nửa, tấm rèm ở phía sau lưng cô đột nhiên bị kéo “roẹt” một cái.
Trong một giây, đầu óc cô trở nên rối bời, động tác cũng bị trì hoãn. Lâm Tây quay đầu, nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Hàn Sâm mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Mẹ kiếp - -” Hàn Sâm đỏ bừng cả mặt trong phút chốc, “Mẹ nó, sao lại thế này?! Nam nữ mà cậu cũng không phân biệt được à?!”
Thấy người tới là Hàn Sâm, Lâm Tây chẳng hề mất tự nhiên. Mặt cô không đỏ, tim cô không đập thình thịch, chỉ yên lặng mặc quần áo cho xong.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn lướt qua một cái mới phát hiện, tuy rằng ở đây chỉ có hai phòng thử đồ, nhưng người ta phân ra nam nữ rõ ràng. Lúc bước vào cửa, ở phía trên có dán tấm bảng, vậy mà Lâm Tây chỉ xông tới, chẳng hề để ý.
“Thật ngại quá.” Lâm Tây cầm lấy quần áo của mình, “Tôi đi nhầm chỗ.”
“Cậu đứng lại đó cho tôi.”
Lâm Tây hơi dừng bước lại, kéo chiếc áo sơ mi trên người, không hề kiên nhẫn, “Lại sao nữa?”Hàn Sâm bị thái độ của cô kích đến mức co rút cả khóe miệng. Anh chống nạnh, đi tới đi lui, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng tay chỉ từ trên đầu xuống dưới chân cô rồi nói, “Tôi nói này Lâm Tây,