Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Nhìn thấy Văn Tri Huyền thành công làm sống lại Phong Thịnh, Tiêu Lam nói: “Tôi còn muốn đi tìm một gia hỏa chạy trốn, đi trước đây.”
Văn Tri Huyền vẫy vẫy tay với cậu: “Chúc cậu may mắn, Tiểu Lam Lam.”
Phong Thịnh nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Tiêu Lam một bên hướng ra phía ngoài, một bên phất tay: “Gặp sau, cũng chúc các cậu may mắn.”
Tiêu Lam bước ra cửa lớn kho đông lạnh đã rách tung tóe.
Đại khái là trước đó bị đạn pháo tạc một hồi, toàn bộ thân tàu đều có không ít lỗ thủng, sương trắng dày đặc từ bên ngoài dũng mãnh tràn vào, làm tầm mắt cậu cũng bị hạn chế.
Tiêu Lam bước đi trên con tàu Endymion trống trải này.
Nơi này vẫn yên tĩnh, phảng phất như trong thiên địa chỉ còn lại có mỗi một mình cậu, chỉ có bài trí trầm mặc lại xa hoa là trông như cũ.
Bỗng nhiên, cậu ngửi được mùi máu rỉ sắt trong không khí.
Cẩn thận tiến lên vài bước, Tiêu Lam nhìn thấy một mảnh màu đỏ giữa sương trắng.
Lại đi về phía trước, cậu mới phát hiện đây là một mảng máu, từ trần nhà đến mặt tường lại đến mặt đất, toàn bộ bị nhuộm thành sắc máu, phảng phất như có thân thể máu thịt đã nổ tung ở nơi này.
Tiêu Lam nhìn lại hành lang mình vừa mới đi qua, lại nhìn không tới hành lang yên tĩnh trống trải kia nữa.
Phảng phất như cậu vốn chính là một đường đạp biển máu mà lại đây.
Cậu đánh giá xung quanh, nơi này hẳn là tàu Endymion chân chính, không còn là chiếc du thuyền trống trải lại tĩnh mịch vừa rồi.
Chỉ có tràn ngập sương trắng y nguyên như cũ.
Tiếp theo, cứ như bức màn che màu đỏ được kéo ra, phía trước là một cảnh tượng phảng phất như địa ngục, mặt tường và nền đất đều là vết máu tung tóe, trong không khí chỉ có mùi máu tươi và tử khí nồng đến không hòa tan được.
Thi thể ngã tứ tung ngang dọc dưới mặt đất, phân không rõ là người chơi hay là NPC.
Du thuyền tổng cộng 8000 người, Tiêu Lam căn bản không biết trong đó có bao nhiêu là người chơi.
Nhưng nhiều thi thể như vậy, vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy từ khi tiến vào trò chơi đến nay.
Cách chết của bọn họ đều không giống nhau, có như là bị đòn bạo lực nghiêm trọng, có như chết dưới lưỡi dao sắc bén, có như đã bị dã thú tập kích, còn có hai mắt trợn lên thần sắc hoảng sợ, toàn thân không có một vết thương nào, nhưng đã khí tuyệt bỏ mình.
Rất rõ ràng, bọn họ đều không phải chết vì cùng một loại quỷ quái.
Cũng không biết giờ này khắc này, trên tàu Endymion đến tột cùng có bao nhiêu quỷ quái đang cuồng hoan.
“Các vị du khách…… xẹt xẹt…… Trên tàu đã xảy ra tình huống khẩn cấp, hãy đến…… Boong tàu…… lên thuyền cứu nạn…… Chạy trốn……”
“Các vị du khách…… Trên tàu đã….
xẹt xẹt….
xảy ra tình huống khẩn cấp, hãy……”
Loa thông báo trên du thuyền không ngừng lặp lại một câu này.
Xung quanh đã nhìn không tới bóng người nào tồn tại, nếu du khách bình thường không chết, hẳn đều đã dựa theo chỉ thị thông báo, chạy thoát.
Mà lưu lại đại khái đều là người chơi làm nhiệm vụ chi nhánh.
Bọn họ cũng sẽ không chọn cách chạy trốn, trên con đường tìm đường chết nhất kỵ tuyệt trần* mới là bản sắc của người chơi.
(* xuất từ bài thơ của Đỗ Mục: "Nhất kị hồng trần phi tử tiếu.
Vô nhân tri thị lệ chi lai".
Nghĩa: Ngựa trạm phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười.
Câu này ý chỉ tốc độ rất nhanh)
Tiêu Lam tiếp tục đi tới trên tàu.
Đi được một lát, bước chân cậu bỗng nhiên tạm dừng.
Ở ngay vị trí một góc nọ, cậu nhìn thấy thứ gì đó cùng loại như tứ chi của “Thần”.
Đó rõ ràng là kết cấu máu thịt nhưng lại như là lớn lên trên thân tàu, cùng thép tấm hòa hợp làm một thể, đang chậm rãi mấp máy.
Không ổn rồi, chẳng lẽ gia hỏa này không chỉ có thể ký sinh lên con người, cả du thuyền cứng chắc như vậy còn có thể thông ăn luôn sao?
Tiêu Lam thật sự rất chán ghét loại sinh vật không khoa học này.
Một chút cũng không nói chuyện logic.
Ờm….
Ngoại trừ Lạc.
Nghĩ tới Lạc, Tiêu Lam lấy ra phong thư lại thử liên hệ với đối phương lần nữa, nhưng vẫn cứ không có hồi âm.
Tiêu Lam nhíu mày lại, bên Lạc đã phát sinh chuyện gì sao?
Tuy rằng không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ cần cậu thuận lợi qua cửa, hai người có thể gặp mặt nhau rồi.
Tiêu Lam thu hồi phong thư, dọc theo dấu vết “Thần” để lại, tiếp tục đi tới.
Càng đi, máu thịt ký sinh trên thuyền càng nhiều, làm hành lang thoạt nhìn như là sào huyệt của con quái vật nào đó.
Những máu thịt đó như rễ cây dây dưa bên nhau, thậm chí đã ngăn chặn một phần lối đi, làm cậu không thể không lâm thời thay đổi đường đi.
Trên đường, Tiêu Lam còn gặp được một vài thứ cùng loại như thi thể con người bị khảm trong mớ máu thịt đó, đang bị cắn nuốt.
Tình hình như vậy có chút không ổn, tựa hồ trong khoảng thời gian mất đi tung tích này, sức mạnh của “Thần” đã cường đại thêm không ít.
Nếu không nhanh chóng hơn tìm được nó, không biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì.
“Ha…… Ha……” Bỗng nhiên, sau lưng Tiêu Lam truyền đến tiếng cười khàn khàn quỷ dị.
Cậu đột nhiên quay đầu lại, liền thấy được một gương mặt xa la từ trên tường máu thịt chen ra.
Gương mặt kia treo được, đôi mắt màu tro tàn mang theo ác ý nhìn chằm chằm Tiêu Lam, từng chữ một mà nói: “Kẻ…… Phản….
Thần…… Chết……”
Theo giọng nói rơi xuống, mớ máu thịt vốn đang an tĩnh mọc thêm khởi xướng tiến công mãnh liệt với Tiêu Lam ngay cùng lúc.
Vô số xúc tua hướng về Tiêu Lam đâm tới.
Tiêu Lam vào lúc nghe được tiếng cười cũng đã lấy【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】ra, lưỡi đao đen nhánh trực tiếp vung về phía đám xúc tua máu thịt tấn công mình.
Vài đao qua đi, Tiêu Lam rõ ràng cảm giác được, chúng trở nên càng thêm cứng rắn.
Thế đao trong tay Tiêu Lam càng thêm mãnh liệt, một bên xuyên qua xúc tua công kích, một bên nhằm về phía gương mặt người kia.
Tựa hồ, thứ này có thể khống chế hành vi của mớ máu thịt này.
Mặt người cảm giác được nguy hiểm, thao tác máu thịt ý đồ quay lại cứu viện.
Nhưng mà, quá chậm.
Tiêu Lam đã nhanh chóng vô cùng mà lắc mình tới trước mặt nó, một đao không chút lưu tình trực tiếp chém vào gương mặt này.
“A ——”
Sau tiếng thét chói tai thê lương, mặt người bị cắt thành hai nửa, sau đó như là bị hòa tan mà lại bị máu thịt hấp thu vào, một chút cũng không lãng phí.
Toàn bộ quá trình đầy đủ triển lãm ra cái gì gọi là lợi dụng tuần hoàn, vô cùng bảo vệ môi trường.
Cùng với mặt người biến mất, máu thịt trên hành lang cũng ngừng hẳn công kích.
Chúng nó vẫn ở trạng thái vô ý thức mọc thêm tràn lan về phía trước.
Tiêu Lam thì lại nghe được hệ thống nhắc nhở, kỹ năng hàng năm bãi công của cậu lại xác chết vùng dậy:
“Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi, bạn đạt được đạo cụ 【 Dậy đi, thức dậy làm việc 】”
Cậu nhìn về phía không gian trữ vật, bên trong là một đạo cụ giống đồng hồ báo thức:
【 Tên: Dậy đi, thức dậy làm việc (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: cưỡng chế đánh thức mục tiêu, bất luận giống loài (thời gian làm lạnh 24 giờ) 】
【 Thuyết minh: Thử hỏi ai sẽ không chán ghét đồng hồ báo thức lúc sáng sớm cơ chứ? 】
Tiêu Lam: “……”
Vô số hình ảnh sáng sớm dậy vội vội vàng vàng chạy đi làm đi học hiện