Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau hôm hẹn hò.
Hai người Tiêu Lam ăn ý không dừng lại quá nhiều ở thế giới hiện thực, bèn cùng nhau quay lại nơi dừng chân người chơi.
Hết thảy phát sinh ở thế giới hiện thực đè trong lòng bọn họ, một loại cảm giác gấp gáp cảm đột nhiên.
Đối mặt Thế Giới Hàng Lâm và chúa tể từng bước ép sát, bọn họ chỉ có thể nắm chặt khoảng thời gian không nhiều lắm này, nỗ lực cường đại bản thân, mới có thể vào một khắc xung đột tiến đến kia có đủ sức mạnh tự bảo vệ mình, thậm chí bảo vệ hết thảy những gì mình muốn bảo vệ.
Hai người đều chợt bận việc lu bù lên.
Thời gian Tiêu Lam ở sân huấn luyện càng nhiều, gần như là điên cuồng mà đầu nhập vào chiến đấu, thậm chí đôi khi bằng vào thể chất người chơi cao cấp cường hãn của bản thân, chiến đấu suốt mấy ngày mấy đêm đều là chuyện thường thấy.
Lạc bên kia cũng không khác là bao.
Hắn lặng lẽ xâm nhập các màn chơi, một bên tránh né chúa tể cùng các người chơi khế ước điều tra, một bên tìm kiếm mảnh nhỏ của mình.
Một lần đi ra ngoài một vài ngày không về cũng là cực kỳ bình thường.
Cứ như vậy, thời gian hai người ở bên nhau chợt giảm, ngay cả gặp mặt cũng trở nên hiếm hoi hơn.
Ngẫu nhiên có thể tụ bên nhau ăn bữa cơm, đều coi như là thời gian hẹn hò đáng giá quý trọng.
Mỗi ngày khẩn trương lại bận rộn mà trôi qua.
Thẳng đến một ngày nào đó, Tiêu Lam nhận được liên lạc đến từ Vương Thái Địch.
——
Giữa một màn trò chơi nào đó.
Nơi này là một sa mạc lớn nhìn không tới cuối.
Sa mạc nóng bức lại khô ráo, không ngừng có gió to thổi qua, thổi bay cát bụi đầy trời, làm tầm mắt trở nên mông lung không rõ.
Trương Nhất Khâm đang đi giữa sa mạc.
Gã đã là một người chơi cao cấp, hơn nữa không phải người chơi cao cấp bình thường, gã sớm đã đạt được tư cách tấn chức lên khế ước.
Đáng tiếc, lần đầu tiên gã thử tấn chức lên khế ước lấy thất bại chấm dứt, nhưng may mắn chính là, gã còn sống, cũng thuận lợi thoát ly màn chơi kia.
Gã và những kẻ xui xẻo kia hoàn toàn không giống nhau.
Hiện tại, màn chơi này tuy là màn cao cấp, nhưng với gã mà nói cũng không tính khó bao nhiêu.
Vốn dĩ gã chỉ cần xuyên qua sa mạc là có thể lấy được một đạo cụ không tồi khen thưởng, sau đó không sai biệt lắm có thể rời khỏi nơi này liền.
Nhưng vào không lâu trước đó, gã thấy được một người làm gã kinh ngạc ——
Vương Thái Địch.
Thằng em trai yêu dấu mà tên đội trưởng buồn cười của gã vẫn luôn coi như con cái.
Vương Thái Địch vốn là một thằng vô dụng, tiến vào trò chơi ba năm cũng không có biện pháp thăng cấp đến trung cấp.
Gã đã từng khuyên đội trưởng Vương Kha đừng động vào thằng em vướng víu tay chân này, nhưng Vương Kha lại vô cùng kiên trì, thậm chí đem gần như tất cả đạo cụ của mình đều cho phế vật kia.
Nhưng phế vật chính là phế vật, một chút khởi sắc cũng không có.
Dù miễn cưỡng tơi trung cấp rồi, vẫn là thứ chỉ biết kéo chân sau.
Sau đó Vương Kha đã chết, trong đó cũng có một chút công lao của nó.
Vốn dĩ Trương Nhất Khâm cho rằng, mất đi cái đùi duy nhất, phế vật này hẳn rất nhanh sẽ chết mới phải.
Rốt cuộc phế vật như vậy, cho dù là thù hận cũng không có chút giá trị làm người cảnh giác nào, sớm muộn gì cũng là một người chết mà thôi, ai sẽ lãng phí thời gian với nó?
Lúc ấy, Trương Nhất Khâm cũng căn bản không dùng nhiều lực chú ý trên người Vương Thái Địch.
Khi đó, Vương Thái Địch chỉ biết cả ngày nâng cái mặt dây chuyền, điên điên khùng khùng mà nói khắp nơi anh nó không chết, thăm hỏi từng người đã từng quen biết Vương Kha, hy vọng ai đó đi cứu anh ta.
Nhưng người chơi đều rất thực tế, vào thời điểm Vương Kha còn tồn tại, bọn họ có thể cùng Vương Kha bảo trì giao tình, đôi bên cùng có lợi.
Không đại biểu người đã chết rồi, phần giao tình quá thời hạn này còn đáng giá cho bọn họ dấn thân vào nguy hiểm.
Huống chi là phó bản thăng cấp khế ước có yêu cầu cao, tùy tiện vào đó quả thực chính là tìm chết.
Tất nhiên không có người nào nguyện ý phản ứng Vương Thái Địch, có người thấy phiền tính tình táo bạo trực tiếp động thủ đánh nó.
Qua một đoạn thời gian, Vương Thái Địch mai danh ẩn tích, gã còn tưởng rằng gia hỏa này rốt cuộc đã chết.
Sớm tại rất nhiều năm trước nên chết rồi.
Nhưng sau này, lời đồn về Vương Thái Địch càng ngày càng nhiều, làm gã không khỏi chú ý hơn một chút.
Nhưng thảo luận phần lớn là người chơi trung cấp cấp thấp, hơn nữa gã cũng không gặp lại Vương Thái Địch, bởi vậy gã cũng không xem trọng thực lực của Vương Thái Địch.
Một con gà bệnh cuối cùng cũng học được tàn nhẫn độc ác mà thôi, vẫn không cấu thành uy hiếp gì với gã.
Thẳng đến….
Không lâu trước đó, Vương Thái Địch xuất hiện trước mặt gã.
Cũng suýt chút nữa một đao tiễn luôn gã đi.
Trương Nhất Khâm nhịn không được duỗi tay sờ sờ yết hầu của mình.
Nơi đó đang có băng gạc bao lấy, đây là một đạo cụ, đang chậm rãi trị liệu yết hầu gần như bị hoàn toàn cắt ra của gã.
Nhưng vũ khí của đối phương tựa hồ có năng lực đặc thù, tạo thành miệng vết thương rất khó khép lại, làm hiện tại cổ họng của gã đều phiếm cảm giác đau đớn kịch liệt.
Gã chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ ở trên người Vương Thái Địch nhìn đến sát ý sắc bén như thế.
Hồi tưởng lại bộ dáng đối phương mặt mang tươi cười, ánh mắt lại lạnh như băng, phía sau lưng gã nhịn không được chợt lạnh.
Tuy rằng là đối phương đánh lén trước, nhưng nếu lúc ấy gã không vận dụng đạo cụ đào tẩu, có phải liền sẽ chết ở đương trường hay không?
Kia sao có thể là Vương Thái Địch……
Cùng lắm là hơn một năm mà thôi, Vương Thái Địch sao có thể trở nên mạnh đến như vậy?!
Gia hỏa này chẳng lẽ cũng đạt tới ngạch cửa khế ước rồi ư?!
Gã phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, sớm một chút rời khỏi phó bản này mới được.
Đáng tiếc, trên tay gã hiện tại không có đạo cụ thoát ly màn chơi cao cấp, càng cao cấp, đạo cụ thoát ly trò chơi càng khó có được.
Thôi, khen thưởng gã từ bỏ, chạy nhanh qua cửa mới là chuyện chính.
Bỗng nhiên, bước chân của Trương Nhất Khâm dừng lại.
Gã cảm giác chính mình hình như vẫn luôn đi quanh quẩn một chỗ.
Tuy rằng xung quanh đều là một mảnh cát vàng, nhưng cũng không đến mức mỗi một cồn cát đều giống nhau như đúc đi.
Gã trúng chiêu từ khi nào?
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương gã chảy xuống.
Tầm mắt Trương Nhất Khâm đảo qua xung quanh, lọt vào tầm mắt đều là cát vàng mênh mông, không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào.
Nhưng bất luận là kinh nghiệm chiến đấu hay là trực giác nguy hiểm đều đang nói với gã, trạng thái bây giờ rất không thích hợp.
Chung quy cảm thấy, Vương Thái Địch tùy thời đều sẽ từ trong cát vàng hiện thân, lại hung hăng vung một đao về chỗ yếu hại của gã.
Trương Nhất Khâm nhíu mày lại, gã giơ tay, một dòng khí vô hình liền đánh về phía bên cạnh người gã.
Dòng khí đột nhiên đánh vào bờ cát, bờ cát bị đánh ra một lỗ thủng, nhưng cũng không đánh trúng cái gì.
Trong lòng gã lại càng thêm bất an.
Gã liên tiếp ra tay công kích xung quanh, cát vàng bị gã đánh đến vẩy tung khắp nơi.
Toàn bộ công kích lại như phí công vô ích, thu hoạch gì cũng không có.
Sau một hồi công kích, mồ hôi Trương Nhất Khâmlăn xuống, bởi vì mồ hôi kí.ch thích, làm miệng vết thương càng thêm đau đớn hơn.
Gã ngừng tay động tác trên tay, thở hổn hển.
Miệng vết thương nơi yết hầu tựa hồ làm hô hấp của gã càng thêm gian nan, quả thực sắp không thở nổi.
Từ từ……
Không thích hợp……
Cứ như…… Thật sự không thở nổi!
Trương Nhất Khâm há hốc miệng, ý đồ há to mồm hô hấp không khí, lại có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Nhớ tới lời đồn nào đó về Vương Thái Địch, một cảm giác không ổn nảy lên trong lòng gã.
Chẳng sợ chiến lực của gã vượt xa người chơi cao cấp tầm thường, nhưng trong hoàn cảnh thiếu oxi lại có thể căng được bao lâu?
“Tôi nói rồi, mặc kệ anh trốn như thế nào đều sẽ bắt được anh thôi.” Giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ phía trước gã.
Vương Thái Địch chậm rãi đi về phía gã.
Thiếu niên này cao hơn trong trí nhớ của Trương Nhất Khâm không ít, hình dáng nẩy nở, hiện tại hẳn xem như thanh niên mới đúng.
Tuy rằng cậu đang cười, trong ánh mắt lại không có độ ấm, tươi cười kia giả dối giống như một lớp mặt nạ.
Trước phần mắt của Vương Thái Địch nhiều thêm một vết sẹo.
Bằng vào đạo cụ và thuốc thang của Thế Giới Hàng Lâm, rõ ràng rất dễ dàng xóa vết sẹo, nhưng lại không biết vì sao, cậu không hề làm như vậy.
Vương Thái Địch nhàn nhã mà đứng ở cách đó không xa, một bên nhìn Trương Nhất Khâm, một bên chà lau một thanh chủy thủ toàn thân tuyết trắng, tinh xảo hoa mỹ nhìn, qua càng như là hàng mỹ nghệ trong tay.
Nhưng chính là thanh chủy thủ thoạt nhìn tính trang trí lớn hơn tính thực dụng này, vừa rồi dưới sự đột nhiên không kịp phòng ngừa, suýt chút nữa đã cắt đứt yết hầu Trương Nhất Khâm.
Trương Nhất Khâm định đào tẩu, lại vẫn cứ vô pháp rời khỏi phạm vi một mét quanh mình.
Gã phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Vương Thái Địch, thanh âm nghẹn ngào: “Mày…… Dựa vào cái gì tới tìm tao phiền toái?!”
Nụ cười Vương Thái Địch không đổi, phát ra một âm tiết: “Hửm?”
Trương Nhất Khâm gian nan mà nói: “Vì cái gì…… Rõ ràng là bọn này cùng nhau đạt được đạo cụ, Vương Kha…… Cố tình phải cho mày, nó làm đội trưởng… Căn bản chính là… có tư tâm……”
Vương Thái Địch lại cười ra tiếng: “Ha ha ha, không cần tìm cớ cho lòng tham của chính mình, tôi biết phần anh hai tôi cho tôi đều là phần thuộc về anh, phần mấy người anh ấy một lần cũng chẳng chiếm qua.
Cũng không cần phí tâm tư vì sự phản bội của mình mà biện giải, bởi vì tôi không phải tới biện luận với anh đâu.”
Trương Nhất Khâm tiếp tục nói: “Không, cậu nghe tôi nói đã……”
Ngoài miệng nói, gã lại bỗng nhiên tìm được cơ hội, đánh một dòng khí hướng về Vương Thái Địch.
Nhưng dưới trọng thương và thiếu oxi, công kích không sắc bén bằng quá khứ.
Vương Thái Địch rất dễ dàng mà né tránh công kích, ngước mắt nhìn gã: “Hẹn gặp lại, không,