Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tuy rằng chữ Kỳ Ninh tự viết đến linh hồn mười phần, nhưng không thể không nói, y là một tiểu đồng bọn khá đáng tin cậy.
Bọn Tiêu Lam đang rối rắm chuyện tìm không thấy rừng rậm Quy Y, Kỳ Ninh bên này cũng đã cấp ra manh mối.
Tiêu Lam thu hồi tờ giấy Kỳ Ninh lưu lại: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta sớm một chút nhích người đi, miễn cho xuất hiện cái gì ngoài ý muốn."
Vương Thái Địch gật gật đầu: "Nơi càng tới gần Sarah thì càng nguy hiểm, không thể để một mình anh ta ở trong đó."
Ba người lập tức chuẩn bị hành động, đi ra phía bên ngoài.
Bỗng nhiên, động tác bọn họ chỉnh chỉnh tề tề mà ngừng lại, cũng đồng thời quay đầu.
Liền thấy bên cửa sổ lại một lần nữa xuất hiện một cái đầu quen thuộc.
Là gia hỏa cổ dài trước đó từng giám thị Tiêu Lam ngoài cửa sổ, bây giờ nó cũng như trước đó, mang theo nụ cười ác ý nhìn chằm chằm người trong nhà, dùng giọng nói nghẹn ngào nói: "Các ngươi…… Đều sẽ…… Chết……"
Nói rồi, nó còn hé miệng gặm lên tấm kính, phát ra tiếng gặ,m cắn cốp cốp cốp.
Không chú ý vệ sinh công cộng và hình tượng cá nhân một chút xíu nào.
Tiêu Lam nhăn mày lại, gia hỏa này sao vẫn còn tới nữa?
Xem ra là lần trước đối xử với nó quá dịu dàng, mới có thể làm nó có dũng khí nhảy Disco trên đỉnh đầu người ngoài xã hội rồi.
Không đợi Tiêu Lam có động tác, Lạc cũng đã giống như một cơn gió vọt qua.
Hắn móc một cái đã bắt được đầu tóc của Cổ Dài, cũng kéo xả luôn cổ nó vào trong nhà.
Không biết cổ của gia hỏa này rốt cuộc dài bao nhiêu, xả vào được một khoảng lớn cũng vẫn nhìn không tới thân mình đâu cả.
Lạc cũng không phải muốn kéo hết toàn bộ người nó qua.
Chợt thấy Lạc hoạt động một chút ngón tay thon dài giống như hàng mỹ nghệ, động tác nhanh nhạy lại mau chóng trói Cổ Dài thành một cái bánh quai chèo tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Đương nhiên, là cái loại hơi thở nghệ thuật chỉ riêng thuộc về Lạc thôi ấy.
Lạc mang theo nụ cười ưu nhã phảng phất như đang nghênh đón khách quý, nói với nó: "Có thể phiền toái ngươi an tĩnh một chút được không?"
Nhưng sau lưng nụ cười này lại tràn đầy sát khí gần như gần như muốn hóa thành thực chất.
"Khụ……" Cổ Dài phát ra âm thanh khó chịu.
Nó đột nhiên cảm giác mấy kẻ tha hương này hôm nay hình như không giống bình thường, chính là…… cái loại đặc biệt hung tàn á……
Nó có lẽ chọn sai thời gian tới tìm bọn họ phiền toái mất rồi.
Tiếp theo, một thanh đao xương màu đen lạnh lùng mà chọc lên chóp mũi nó.
Thanh đao kia tản ra một hơi thở làm người ta cảm giác được bất an, làm nó một cử động nhỏ cũng không dám, có lẽ chỉ cần tiếp xúc một chút là có thể cảm thụ cổng lớn thiên đàng rồi.
Thanh đao của Tiêu Lam hoạt động dọc theo mũi Cổ Dài hướng lên trên, đi tới chỗ giữa chân mày: "Nếu ngươi không học được an tĩnh, bọn ta có khả năng phải dùng một chút cách thức thô bạo.
Chẳng hạn như trực tiếp đem ngươi vùi vào trong đất, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn vô pháp cùng Sarah hòa hợp thành một thể."
Cái gọi là đánh rắn đánh giập đầu.
Đối với những trân dân mê tín Sarah này mà nói, uy hiếp an toàn bản thân bọn họ còn không dùng được bằng dùng tất cả những gì liên quan đến Sarah.
Quả nhiên, nghe được "vĩnh viễn vô pháp cùng Sarah hòa hợp thành một thể", trong ánh mắt Cổ Dài tràn ngập sợ hãi.
Không, đám kẻ tha hương đáng giận này, sao chúng có thể làm như vậy?!!
Có lẽ là nghe được tiếng lòng của nó.
Vương Thái Địch từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái xẻng, nhìn qua hoa lệ không giống như là lấy ra để đào đất, nhưng đây xác thật là cái cái xẻng không sai.
Vương Thái Địch cầm cái xẻng, nhẹ nhàng mà ước lượng trong tay.
Cậu một bên cười, một bên đến gần lại Cổ Dài bên này.
Đồng thời còn không ngừng mà đánh giá cái cổ của Cổ Dài bị vặn thành bánh quai chèo, có vẻ như đang suy xét muốn đem nó chôn ở nơi nào thì tốt vậy.
Tiêu Lam mang theo mỉm cười dò hỏi: "Cho nên, có thể xin ngươi bảo trì yên tĩnh không?"
Ánh mắt hoảng sợ của Cổ Dài đảo qua ba người mặt mang mỉm cười.
Trong phòng đen như mực, chỉ có ánh lửa ở không trung có thể chiếu sáng, làm cho bọn họ thoạt nhìn giống như ác quỷ.
Cổ Dài cảm giác chính mình phảng phất như đứng bên cạnh cổng địa ngục.
Nó không khỏi gật đầu lia lịa, tóc hất đến giống như một ca sĩ chơi rock and roll.
Tiếp theo, nó hoảng không ngừng rút về phía ngoài cửa sổ.
Trên đường, cái cổ vặn thành bánh quai chèo còn không cẩn thận treo phần gồ lên bên cửa sổ, làm nó gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, thật vất vả mới thoát được.
Đầu của Cổ Dài không dám quay lại mà rụt về.
Huhuhu, kẻ tha hương thật đáng sợ, nó chỉ là một cổ dài nhỏ yếu lại hèn mọn thôi mà.
Nó quyết định, sau khi cởi bỏ cái cổ thì tự cho mình một đao, cảm thụ một chút ấm áp và quan tâm của Sarah mới được.
——
Rời khỏi khách sạn, ba người tìm kiếm đánh dấu do Kỳ Ninh lưu lại, một đường đi về phía trước.
Lúc này trời đã tối rồi, nhưng trấn nhỏ lại vẫn không hề an tĩnh lại.
Một vài trấn dân trước đó chưa từng gặp qua xuất hiện.
Tình huống tứ chi biến đổi dị dạng của bọn họ so với ban ngày chứng kiến càng thêm nghiêm trọng, có người thậm chí đã không thể đi đường, chỉ có thể giống như loài rắn uốn lượn bò trườn trên mặt đất.
Trạng thái tinh thần của bọn họ cũng càng thêm không bình thường so với nhóm trấn dân ban ngày.
Những người này có ánh mắt càng thêm hung ác, tính công kích cũng càng mạnh, bất luận cái gì đi ngang người bọn họ đều sẽ bị công kích, bất luận là kẻ tha hương như bọn Tiêu Lam hay đều là cư dân cùng trấn, hoặc chỉ là một đoạn cành khô.
Những trấn dân ban đêm này giống như dã thú chỉ biết công kích, tàn sát bừa bãi trong trấn nhỏ về đêm.
Ngay cả các cư dân khác cũng muốn tránh né những người này.
Tiêu Lam vừa mới tránh ra công kích của một trấn dân ban đêm.
Tiếng ca của Sarah lại lần thứ hai xuất hiện.
Nhóm trấn dân điên cuồng công kích tức khắc nghe vào tai, bọn họ nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê, có lẽ là đang trầm mê trong tiếng ca mỹ diệu của Sarah.
Lúc này đây, Tiêu Lam cảm giác trước mắt mình đã xuất hiện hình ảnh hoàn chỉnh, tuy vẫn không hề có logic, nhưng nó lại bắt đầu hoạt động giống những bộ phim điện ảnh cũ xưa.
Trong lòng Tiêu Lam tức khắc cảm thấy không ổn, âm thanh này ở lỗ tai cậu nghe lên thế mà lại càng ngày càng dễ nghe.
Tuy vẫn không tính là mỹ diệu, nhưng trên tiết tấu thật sự đã tiếp cận tiếng ca!
Vương Thái Địch cũng mang thần sắc ngưng trọng: "Sao cảm giác càng ngày càng dễ nghe thế này?"
Hai người trao đổi ánh mắt một chút, trong lòng đều là ý niệm như nhau.
Cứ còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Vương Thái Địch nhíu mày: "Tiếng ca của Sarah trước đó không lâu mới xuất hiện qua rồi, sao bây giờ lại tới nữa? Chẳng lẽ đây là không có quy luật sao?"
Tiêu Lam nói: "Nếu hắn hứng thú lên, chuẩn bị mở một buổi liveshow, chẳng phải là chúng ta chết chắc rồi à?"
Vương Thái Địch não bổ một chút hình ảnh kia, mắt mang hoảng sợ: "Đậu má……"
Tiêu Lam nhìn trấn dân xung quanh như đang yên lặng: "Chúng ta vẫn là đi nhanh đi, bằng không thật sự muốn ở lại bấm đánh call thưởng tiền cho hắn đó."
Ba người nện bước lại nhanh hơn vài phần.
——
Ký hiệu của Kỳ Ninh một đường xuyên qua trấn nhỏ Mona, đi tới một khu hẻo lánh hoang vắng không người.
Cuối cùng trực tiếp rời khỏi trấn nhỏ, chỉ về phía rừng rậm bên ngoài.
Dần dần, bọn họ đi tới một khu vực có các loại cây khác với xung nhịp trấn nhỏ.
Cây cối trong rừng đều đen như mực, nhìn qua giống như đã khô héo.
Đây là loại cây không tài nào bị lửa trên núi bật lửa lên mà trước đó Tiêu Lam từng nhìn thấy.
Nhưng ở chỗ này, những cây đó lại càng nhiều, rậm rạp mà chen chúc bên nhau, xa xa nhìn qua gần như là một mảnh đen nhánh.
Vương Thái Địch nói: "Nơi này chính là rừng rậm Quy Y sao?"
Lạc chỉ vào đánh dấu cách đó không xa, kéo dài hướng vào chỗ sâu trong rừng rậm: "Nhìn dáng vẻ là được, thứ chúng ta muốn tìm kiếm có lẽ ở ngay bên trong này."
Ba người mới vừa bước vào cánh rừng màu đen này, hết thảy xung quanh liền tức khắc tĩnh lặng.
Các loại âm thanh vừa rồi có thể nghe được trên đường đều biến mất, bất luận âm thanh là lửa cháy trên núi rất xa hay là cành lá cọ xát, lại hoặc là tiếng côn trùng kêu vang thưa thớt, khu rừng này cái gì cũng không có, thuộc về nơi này chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Tiêu Lam hạ một chân xuống, mặt đất phát ra tiếng giòn vang rất nhỏ.
Cậu dời chân đi nhìn lại, bị cậu dẫm gãy đúng là một khúc xương vụn đã khô khốc trở nên giòn.
Kết hợp bức tranh trên tường chứng kiến trước đó và tư liệu, xương cốt này đến từ người nào không cần nói cũng biết.
Nhưng Tiêu Lam không nghĩ tới chính là, hiện tại bất quá là vừa mới bước vào rừng rậm mà thôi, thế nhưng cũng đã xuất hiện thi thể, vậy nếu lại đi sâu vào bên trong thì sẽ còn bao nhiêu nữa?
Ba người tiếp tục đi tới trong rừng rậm Quy Y.
Trong rừng rậm vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ cùng âm thanh ngẫu nhiên dẫm vỡ cành khô và xương vụn.
Khi đi đến một đoạn nào đó, đánh dấu của Kỳ Ninh lại biến mất, làm bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên đi hướng nào.
Đột nhiên, một loạt tiếng ca non nớt vang lên.
"Mẹ nằm ở đáy giếng, ba treo ở trên cây.
Không thấy ba mẹ nữa, ai tới chơi với ta……"
Tiếng trẻ con thanh thúy phối hợp ca từ quỷ dị quanh quẩn trong rừng rậm đen nhánh.
Tiếng ca như vậy không có mang đến một chút cảm giác đáng yêu nào, ngược lại còn thêm vào một phần âm trầm đáng sợ.
Ba người Tiêu Lam nhấc lên cảnh giác, càng thêm cẩn thận mà đi qua.
Vòng qua một loạt thân cây dày đặc, phía trước xuất hiện bóng người.
Đây còn là một người quen ——
Là người đàn ông râu ria đầy mặt điên điên khùng khùng ở cùng khách sạn với bọn họ.
Giờ phút này, người đàn ông này dùng vũ khí sắc bén cắt ra miệng vết thương thật dài trên tứ chi mình.
Miệng vết thương rất sâu, gần như muốn cắt đến xương cốt, cơ bắp chỗ đó co giật, lượng lớn máu từ giữa chảy xuôi ra, làm mặt đất gần đó đều dính vào một tầng sắc máu.
Hắn ta còn tìm một sợi dây thừng đem cổ mình treo lên trên cây.
Giờ phút này cổ hắn vặn vẹo, thân hình lại vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là đã chết.
Nhưng trên mặt hắn thật sự là tươi cười khoa trương mừng như điên.
Tươi cười kia như mặt nạ đọng lại trên mặt hắn, phảng phất như hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng khiến tất cả người trên thế giới kích động.
Thi thể cứ như vậy quỷ dị treo giữa rừng cây vẫn không nhúc nhích, nhìn kinh khủng không thôi.
Bên cạnh thi thể, một bé gái đang ngồi một mình trên cọc cây.
Cô bé một bên thưởng thức một đoạn nhánh cây, một bên ngâm nga đồng dao bọn họ vừa mới nghe được, không thấy sợ hãi chút nào
"Không thấy ba mẹ nữa, ai…tới… chơi… với… ta……" Cô bé vừa hát vừa ngẩng đầu lên.
Đây cũng là người quen của bọn họ, cô bé chính là con gái người đàn ông râu xồm kia mang theo, còn đã từng lộ ra với bọn họ nguyên nhân ba ba mình đi vào trấn nhỏ Mona.
Tuy rằng hình ảnh có phần kinh dị, nhưng Tiêu Lam vẫn ngồi xổm xuống nói chuyện cùng cô bé: "Em gái, sao em lại ở chỗ này?"
Cô bé trả lời: "Ba ba muốn tới nơi này."
Tiêu Lam hỏi: "Anh ta mang theo em tới sao?"
Bé gái lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Làm người không quá rõ ràng ý tứ của bé.
Sau đó cô bé nói: "Ba ba tới nơi này, cho nên em cũng chỉ có thể tới nơi này."
Giờ khắc này, Tiêu Lam bỗng nhiên có một loại cảm giác cổ quái.
Cách nói này tựa hồ có chút quen tai……
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Tiêu Lam, thần sắc hiếm thấy có vài phần thấp thỏm: "Anh ơi, anh có thể kể cho em nghe một câu chuyện không, một thôi là được.
Sau khi mẹ không còn nữa, ba đã thật lâu cũng không kể chuyện cho em nghe……"
Nắm tay nho nhỏ của bé nắm chặt đến gắt gao, có vẻ rất sợ hãi bị cự tuyệt.
Nhưng ở một khắc cô bé ngẩng đầu lên, Tiêu Lam thấy cổ của bé.
Trên cổ mảnh khảnh có một dấu siết vào thật sâu, lực độ như vậy giống như là muốn cắt đứt lìa cổ ra vậy.
Nếu là một con người bình thường, bị thương như vậy, không có khả năng còn có thể tự nhiên nói chuyện.
Các loại dấu hiệu quái dị có lẽ đều đang cho thấy, cô bé này đã chết.
Có lẽ bé đã sớm đã chết, hoặc là một ngày nào đó, lại hoặc là…… ngay từ đầu mới gặp gỡ bọn họ.
Cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông râu xồm chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái con gái mình, cũng không có nói qua một câu với bé.
Hắn chỉ là đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với hết thảy đều nhìn như không thấy.
Tuy rằng có thể dùng chuyện tinh thần râu xồm vốn dĩ đã không bình thường để giải thích.
Nhưng là, đứa bé nhỏ đến như vậy, làm thế nào sinh tồn ở thị trấn điên cuồng này?
Dựa vào những thức ăn quái đản ở khách sạn kia, một đứa bé có thể thật sự sống nổi ư?
Bé vẫn luôn đi theo ba của bé, nhưng ba ba trước nay lại không để ý gì đến bé.
Có phải bởi vì hắn căn bản là chẳng hề nhìn thấy bé hay không?
Mà nguyên nhân bé đi theo ba ba, có phải bởi vì…… Đây là người đã giế.t chết bé?
Tiêu Lam đối diện đôi mắt cô bé, cặp mắt kia sạch sẽ trong suốt, mang theo chờ đợi mơ hồ.
Nhưng hiện tại, bọn họ cần nắm chặt thời gian……
"Vậy, em muốn ăn kẹo không?" Một bàn tay duỗi lại đây, trên đó đặt một viên kẹo đóng gói thật xinh đẹp.
Là Lạc, hắn đi tới ở trước mặt cô bé ngồi xổm xuống, cho bé một viên kẹo.
Lạc thường xuyên chuẩn bị một ít điểm tâm trên người, để tiện tùy thời đút cho tiên sinh nhà mình ăn, tuy rằng cơ hội để chúng có tác dụng gần như không có.
Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh, bé vươn tay nâng niu viên kẹo: "Kẹo này xinh đẹp quá, em… em có thể ăn sao?"
Lạc mỉm cười nói: "Chính là cho em mà."
Bé gái lần đầu tiên lộ ra nụ cười tươi, tươi cười kia thật ngọt ngào, tràn ngập đáng yêu thuộc về lứa tuổi của bé.
Tiêu Lam thấy một màn như vậy, cùng Vương Thái Địch phía sau trao đổi ánh mắt một chút, Vương Thái Địch gật gật đầu với cậu.
Vì thế, Tiêu Lam kể chuyện cho cô bé nghe.
Cậu không có tế bào lãng mạn gì, kể chính là những gì trải qua trong phó bản, thay vì nói đây là đồng thoại kể cho trẻ con nghe, không bằng nói là câu chuyện ma quỷ có thể trị trẻ con khóc đêm thì chuẩn xác hơn.
Nhưng cô bé lại nghe phi thường nghiêm túc, phảng phất như Tiêu Lam là người kể chuyện lợi hại nhất trên thế giới này.
Nghe xong câu chuyện, mắt cô bé sáng lấp lánh: "Bên ngoài thật tốt…… Có thuyền lớn……"
Nói rồi bé lại có điểm uể oải: "Em không thích nơi này…… Nhưng mà em không đi được……"
Đầu cô bé gục xuống, trong lúc nhất thời trong rừng yên tĩnh không tiếng động.
Một lát sau, cô bé nâng cánh tay lên chỉ về một phương hướng.
Bé nhẹ giọng nói: "Ba ba muốn qua bên kia, ba nói qua bên kia có thể cùng Sarah hòa hợp một thể, nhưng ba đi đến nơi này thì nghe được tiếng ca của Sarah, sau đó ba liền khống chế không được chính mình."
"Hẹn gặp lại……" Nói xong, thân ảnh cô bé biến mất.
Một viên kẹo xinh đẹp từ không trung rơi xuống, rơi trên mặt đất phủ kín cành khô và lá úa.
Theo thân thể nho nhỏ của cô bé biến mất, nơi bé ngồi trước đó mới hiển hiện ra ký hiệu Kỳ Ninh lưu lại.
Nếu bọn họ vừa rồi lựa chọn không phản ứng cô bé, thì sẽ bỏ lỡ đánh dấu này, sau đó đại khái sẽ mất rất nhiều thời gian tìm kiếm Kỳ Ninh trong cái rừng quỷ dị này.
Tiêu Lam vươn tay, nhặt lên vài miếng lá khô đắp lên viên kẹo.
Cậu cũng không lựa chọn mang viên kẹo đi, bởi vì đây vốn dĩ chính là quà tặng cho cô bé.
Cứ để nó lưu lại nơi này, làm bạn bên cạnh cô bé vừa tịch mịch lại đáng thương này đi.
——
Tìm được đánh dấu mới, mọi người tiếp tục dọc theo manh mối Kỳ Ninh để lại đi tới.
Trong không khí dần dần truyền đến mùi hôi thối, đó