Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam cùng Vương Thái Địch cõng Vương Kha tìm kiếm tung tích Kỳ Ninh ở bức tường hiến tế.
Bọn họ tìm kiếm thi thể quái vật ven đường, kỹ năng và dao phẫu thuật của Kỳ Ninh đều rất dễ nhận ra, chỉ cần y động tay qua, trên thi thể sẽ lưu lại dấu vết rất rõ ràng.
Không bao lâu, thi thể quái vật gặp phải độc thủ rất thảm đầu tiên xuất hiện.
Thi thể bày biện ra màu xanh lá quỷ dị, bộ dáng mang theo vài phần bị hòa tan.
Hơn nữa tứ chi quái vật bị cắt xuống chỉnh chỉnh tề tề, mặt cắt chỉnh tề mười phần, có thể tưởng tượng khi Kỳ Ninh ra tay dứt khoát lưu loát đến cỡ nào.
Tiêu Lam nhìn thi thể, đột nhiên tâm sinh đồng tình: "Không nghĩ tới kỹ năng của Kỳ Ninh đối với loại không chết không sống này cũng có uy lực lớn như vậy."
Vương Thái Địch cũng nói: "Anh đoán thử xem, bây giờ Kỳ Ninh có phải đang chơi thật sự vui vẻ không?"
Tiêu Lam nghĩ nghĩ, rốt cuộc có thể buông tay hưởng thụ lạc thú tách rời quái vật, chắc là Kỳ Ninh sẽ rất vui vẻ…… đi?
Sao nghe lên thấy tiểu đồng bọn của bọn họ giống như tên biến thái vậy trời?
Thi thể quái vật giống như biển báo giao thông, làm bọn họ một đường tiếp cận vị trí Kỳ Ninh.
Trên đường, cũng có một vài quái vật chui ra từ bức tường hiến tế, nhưng dưới hai người liên thủ không hề nhấc lên chút bọt nước nào.
Trước mắt, đối bọn họ mà nói nguy hiểm lớn nhất vẫn là tiếng ca của Sarah không chỗ không ở lại không hề có quy luật gì đáng nói kia.
Rất nhanh, bọn họ nghe được động tĩnh chiến đấu ở cách đó không xa.
Xung quanh Kỳ Ninh là vài thi thể quái vật đang nằm ngang dọc.
Y đang phất tay vung một dao xẹt qua, tiễn con quái vật đang tính toán đánh lén y một đoạn đường.
Miệng vết cắt cực kỳ lưu loát, từ đầu tới đuôi gần như là một đường hoàn mỹ thẳng tắp, thể hiện ra kỹ thuật giải phẫu tinh diệu của y.
Quái vật ngã xuống mặt đất, run rẩy hai cái rồi không hề nhúc nhích nữa.
Kỳ Ninh thu hồi dao, có chút tiếc nuối mà nhìn thi thể dưới đất: "Đáng tiếc thời gian không đủ, ta đều không thể tỉ mỉ mà giải phẫu một chút bọn mi……"
Lúc này, Tiêu Lam và Vương Thái Địch vừa lúc hiện thân.
Kỳ Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Vương Kha được Vương Thái Địch cõng trên lưng: "Các cậu đã tìm được anh ta?"
Vương Thái Địch gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng trạng thái anh ấy không được tốt lắm."
Kỳ Ninh nói: "Để tôi nhìn xem."
Vương Thái Địch tìm một nơi thả Vương Kha xuống.
Vương Kha cũng tái nhợt thon gầy như trước, hô hấp của anh vô cùng mỏng manh, bộ dáng tựa hồ ngay sau đó sẽ tắt thở.
Kỳ Ninh lấy từ trong không gian trữ vật ra một cái rương da màu đen, bên trong đều là các loại dụng cụ chữa bệnh kiểu dáng khá phục cổ.
Người này rõ ràng có không gian trữ vật lại thích sử dụng rương da, đại khái đây cũng là một trong các sở thích không giống người thường của y.
Kỳ Ninh làm một kiểm tra đơn giản cho Vương Kha.
Một lát sau, Kỳ Ninh thu hồi tay lại, giọng nói y không có gợn sóng gì: "Không chết được."
Vương Thái Địch còn đang chờ câu tiếp theo, kết quả phát hiện đoạn sau không có.
Vương Thái Địch một đầu mọc đầy dấu chấm hỏi: "Vậy thôi hả? Kết luận này có lệ quá nha bác sĩ Kỳ……"
Kỳ Ninh thu hồi công cụ của mình: "Dù sao thuật ngữ chuyên nghiệp các cậu cũng nghe không hiểu, đơn giản mà nói chính là Vương Kha tuy rằng suy yếu thân thể và cơ năng, nhưng tốt xấu gì cũng là thân thể của người chơi cao cấp, dù bị người thường hành hung một trận cũng không chết được."
Kỳ Ninh vươn tay nhẹ điểm một chút lên cổ Vương Kha: "Tôi dùng chút virus xử lý khẩn cấp một chút cho anh ta, sẽ làm anh ta khôi phục nhanh hơn một chút, không bao lâu là có thể tỉnh lại.
Sau đó đừng coi anh ta như tấm khiên dùng đỡ đòn là được."
Vương Thái Địch hơi nói lắp: "Vi… virus gây bệnh hả……?"
Kỳ Ninh quay đầu nhìn cậu ta một cái: "Virus dùng tốt thì cũng có thể ——"
Đúng lúc này, cách đó không xa không gian đột nhiên xuất hiện một cái khe.
Một bóng người cứ như vậy trống rỗng bước ra đây.
Hắn ta mặc một thân lễ phục màu đen, trên người còn phối hợp phụ kiện kiểu dáng tinh xảo, phảng phất như mới vừa đi ra từ một buổi yến hội.
Người nọ nhìn mấy người Tiêu Lam, hơi hơi gật đầu với bọn họ: "Xin lỗi quấy rầy một chút, có thể xin phép các cậu giao kẻ trên tay cho tôi được không?"
Nhìn hắn ta tư thái thành thạo, năng lực hình như có thể tùy ý xuyên qua các màn chơi.
Ba người đối diện không khỏi mang sắc mặt nặng nề.
Người này là —— người chơi khế ước.
Trải qua lần trước chạm mặt người chơi khế ước còn khắc vào trong lòng Tiêu Lam.
Đó cũng không phải là cuộc gặp gỡ làm người cảm giác được vui sướng gì, người chơi khế ước tác phong hành sự thô bạo và hành vi coi sinh mạng người chơi khác như cỏ rác đều làm người ta không thể không cảnh giác lên.
"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Chu Chi Diệc, có lẽ các cậu cũng đoán được, tôi là một người người chơi khế ước." Chu Chi Diệc cười một chút, "Tôi vừa mới nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, nói có kẻ thất bại ở Tiếng ca của Sarah lại thoát được bức tường hiến tế, xem ra là các cậu làm đi?"
Mọi người Tiêu Lam không nói gì, chỉ đề phòng hơn.
Chu Chi Diệc nói: "Thất bại chính là thất bại, loại người này có tất yếu gì để cứu vớt sao? Được rồi, nhanh chóng giao hắn ra đây đi, tôi không có sở thích săn giết."
Vương Thái Địch cau mày, dùng thân thể chặn trước Vương Kha, tựa hồ chuẩn bị động thủ.
Tiêu Lam nhẹ giọng nói: "Các anh đi đi, tôi ngăn hắn."
Vương Thái Địch liếc nhìn Tiêu Lam một cái, 【 Đá xá tội 】phải ở rừng rậm Quy Y mới có thể sử dụng, bọn họ cần phải mang theo Vương Kha rời khỏi bức tường hiến tế mới được.
Đối Vương Kha mà nói an toàn nhất đương nhiên là trước tiên rời khỏi nơi này, nhưng bảo Tiêu Lam một mình đi đối mặt với người chơi khế ước thì……
Tiêu Lam đã lấy ra 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】: "Đi trước đi."
Thấy Tiêu Lam tiến lên ngăn cản, Vương Thái Địch hít sâu một hơi, cõng lên Vương Kha cùng Kỳ Ninh chạy về phía sau.
"Anh bảo trọng nha!" Tiếng Vương Thái Địch từ xa xa truyền đến.
"Biết rồi." Tiêu Lam nhìn chằm chằm người trước mắt, trả lời lại.
"Ha ha, thật ra rất có dũng khí." Chu Chi Diệc nở nụ cười, "Xin hỏi cậu tên là gì?"
Đối mặt vấn đề có phần quái dị này, trong lòng Tiêu Lam dâng lên cảnh giác, không trả lời.
Chu Chi Diệc thấy thế, tươi cười trên mặt hơi hơi thu lại: "Vì cái gì mà các người chơi cao cấp luôn cảm thấy chính mình có năng lực khiêu chiến với khế ước? Các người căn bản là hoàn toàn không biết gì về khế ước cả, không phải sao?"
Tiếp theo tay hắn ta nâng lên, một cơn gió nhẹ thổi về hướng Tiêu Lam.
Cơn gió kia rất nhẹ, trông như không có chút lực phá hoại nào.
Nhưng Tiêu Lam không dám coi khinh một người chơi khế ước, nghiêng người một cái né tránh đi.
Gió nhẹ phất qua bên cạnh người cậu, không có bất luận chuyện gì phát sinh.
Tiêu Lam đang thấy nghi hoặc, lại nghe được tiếng từ người đối diện: "Ồ, tên là Tiêu Lam à? Cái tên không tệ."
Chu Chi Diệc mỉm cười, vỗ tay.
Tiêu Lam thoáng dùng sức nắm chặt vũ khí trong tay, Chu Chi Diệc đã dùng thủ đoạn nào đó để biết được tên của cậu.
Hắn ta lấy tên của mình làm gì?
Chẳng lẽ là xuất phát từ lễ phép, cho tiện xưng hô sao?
Nhưng một cảm giác khác nói cho cậu biết, người chơi khế ước sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.
Tuy rằng Chu Chi Diệc nhìn qua rất lễ phép, nhưng trong xương cốt cũng không có gì khác cái gã cầm gậy bóng chày trước kia.
Như vậy, hắn ta lấy tên của mình, nhất định là có mục đích nào đó.
Tiêu Lam không kéo dài nữa, nhấc đao dẫn đầu phát động công kích.
Lưỡi đao đen nhánh sắc bén như một luồng gió mạnh màu đen tấn công về nơi yếu hại của Chu Chi Diệc.
Chu Chi Diệc không tránh không đỡ, khóe miệng mang theo mỉm cười: "Tiêu Lam, cậu căn bản chém không đến tôi đâu."
Giọng nói rơi xuống, công kích vốn đang nhắm vào nơi yếu hại cứ như vậy lướt đi qua cạnh người Chu Chi Diệc.
Tiêu Lam trở tay lại là hai đao, kết quả toàn bộ đều không thể trúng hắn ta.
Trong lòng cậu trầm xuống, gia hỏa này có kỹ năng quái dị thật……
Tựa hồ là loại ngôn linh không khác Vương Thái Địch là bao.
Hơn nữa, làm người chơi khế ước, kỹ năng hắn ta bị chịu hạn chế nhất định sẽ nhỏ hơn Vương Thái Địch rất nhiều.
Phiền toái.
Chu Chi Diệc cười nói: "Đừng lao lực, người chơi cao cấp vô pháp chiến thắng khế ước, chuyện cậu làm không được thì sau khi trở thành người chơi khế ước đều dễ như trở bàn tay.
Tránh ra đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi."
Tuy Tiêu Lam cảm thấy khó giải quyết trong lòng, nhưng trên mặt lại mang bộ dáng chẳng sao cả: "Ồ, tôi không dám ăn phân đâu."
Nụ cười của Chu Chi Diệc hơi đơ: "……"
Gia hỏa này từ đâu ra, chiêu số miệng lưỡi hoang dã như vậy?
Sắc mặt Chu Chi Diệc trầm xuống: "Nếu chính ngươi tìm chết, cũng đừng trách ta."
——
Vương Thái Địch cõng Vương Kha, cùng Kỳ Ninh một đường chạy về phía trước.
Bỗng nhiên, bước chân cậu dừng.
Kỳ Ninh cũng dừng bước chân, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Thái Địch khẽ cắn môi: "Xin lỗi, tôi phải đi về, anh tôi có thể phiền toái anh……"
Kỳ Ninh nhìn cậu, nhất thời không nói gì.
Cách mặt nạ cũng thấy không rõ biểu cảm giờ phút này của y, làm người khó có thể phân biệt giờ phút này y rốt cuộc là kinh ngạc hay chần chờ, hay là mang theo hứng thú quan sát.
Chỉ sau một lúc lâu, Kỳ Ninh mở miệng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Giao cho tôi đi."
Nói rồi, y duỗi tay tiếp nhận Vương Kha trên vai Vương Kha, đồng thời nói với Vương Thái Địch: "Chú ý đừng chết đấy."
Vương Thái Địch gật gật đầu: "Xin nhờ anh."
Nhìn bóng dáng Vương Thái Địch biến mất ở cách đó không xa, Kỳ Ninh cõng lên Vương Kha tiếp tục đi tới, bóng dáng hai người rất nhanh rời xa, tìm kiếm chỗ yếu trên bức tường hiến tế để tiện phá vây.
Một lát sau, Vương Kha mở bừng mắt.
Anh phát hiện chính mình người nói chuyện mình lại thay đổi, nhưng anh nhìn không thấy mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen như mực.
Vương Kha lẩm bẩm tự nói: "Tôi…… Đã chết sao?"
Trước khi chết còn có thể mơ thấy em trai đến cứu mình, Tử Thần thật đúng là nhân từ.
Tiếng Kỳ Ninh truyền đến từ phía trước, là cảm giác khí huyết không đủ trước sau không đổi: "Ây, anh như vậy rất không lễ phép, tôi là bác sĩ không phải Tử Thần."
Tuy rằng đại bộ phận thời điểm y đều làm công việc không khác Tử Thần là bao, thậm chí có khả năng hiệu suất còn càng cao hơn một chút.
Nhưng y thật sự là một bác sĩ, cái loại có bằng cấp chứng nhận đàng hoàng.
Vương Kha lúc này mới phản ứng lại, người cõng chính mình là Kỳ Ninh: "…… Xin lỗi."
Anh miễn cưỡng quay đầu nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Lam và em trai mình đâu.
Vương Kha hỏi: "Bọn họ đâu?"
Kỳ Ninh nói: "Em trai anh và Tiêu Lam cản phía sau rồi, Phí Lạc chưa thấy, đại khái là bị tách ra rồi."
Vương Kha có chút nghi hoặc: "Cản phía sau…… Đã xảy ra chuyện gì?"
Kỳ Ninh: "Kéo anh ra tới làm kinh động người chơi khế ước, bọn họ đi cản người lại, tôi mang theo anh lui trước."
"Khế ước!" Tay Vương Kha nhịn không được siết chặt.
Một bên là khiếp sợ đối với việc kinh động người chơi khế ước, một bên là lo lắng cho an nguy của mình và Tiêu Lam, còn có một ít là áy náy khi mình là người đã kéo bọn họ vào nguy hiểm.
Kỳ Ninh phát hiện anh lo lắng, y hiếm hoi mà vỗ vỗ cánh tay Vương Kha coi như an ủi: "Người bệnh nên an tâm tĩnh dưỡng, trạng thái hiện tại anh có nhọc lòng cũng vô dụng.
Cậu ấy là em anh không phải con anh, luôn cần phải buông tay mới có thể trưởng thành."
"Với lại, Tiêu Lam và em trai anh đều không yếu, đối đầu với khế ước cũng không chắc sẽ thua."
Vương Kha nhìn đôi tay vô lực của mình, nhịn không được cười khổ: "Anh nói đúng……"
Anh bây giờ, dẫu có lo lắng cũng không dùng được, sớm một chút rời khỏi Tiếng ca của Sarah ngược lại sẽ làm tất cả mọi người giảm đi cố kỵ, như vậy đối với ai cũng tốt.
Bỗng nhiên, Vương Kha phát hiện tốc độ khôi phục của mình có vẻ nhanh đến chút không giống bình thường: "Thân thể của tôi…… Sao lại khôi phục đến nhanh như vậy?"
Kỳ Ninh dùng giọng điệu thực bình thường: "À, tôi nhét cho anh một chút virus, có thể kí/ch thích tế bào của anh nhanh chóng chữa trị thân thể.
Yên tâm, có lẽ là chưa quá liều đâu."
Vương Kha bắt giữ tới một từ vi diệu: "Có lẽ là? Quá liều…… sẽ thế nào?"
Kỳ Ninh nghĩ nghĩ: "Anh xem qua phim nguy cơ sinh hóa rồi chứ? Gần như là vậy."
Vương Kha: "……"
Kỳ Ninh bổ sung một câu: "Nếu không cẩn thận quá liều thì tôi sẽ lập tức điều chỉnh thôi."
Vương Kha: "……"
Kỳ Ninh: "Xin tín nhiệm người thầy thuốc duy nhất trước mắt anh, được không?"
Vương Kha: "……"
Anh có đáng tin hay không bản thân mình không biết sao?
Làm một người yêu thích giải phẫu, kẻ cuồng nhiệt săn giết tội phạm truy nã, tinh thông các loại virus… làm bác sĩ trị liệu cho mình thật sự không có vấn đề sao?
Vương Kha đột nhiên lo lắng về xác suất mình chết vì sự cố khi chữa bệnh hơn.
——
Tiêu Lam và Chu Chi Diệc giằng co.
người chơi khế ước quả nhiên rất khó quấn lấy, động vật Chu Chi Diệc nhanh như gió, hơn nữa ngôn linh thêm vào quả thực chẳng khác gì gian lận, làm Tiêu Lam nhất thời vô pháp công kích đến hắn ta.
Lúc này, Tiêu Lam đã mở kỹ năng lên, năng lực là dịch chuyển không gian.
Tốc độ của Chu Chi Diệc thật sự là quá nhanh, dù mở ra kỹ năng tăng tốc cũng rất khó đuổi theo.
Thân ảnh Tiêu Lam không ngừng xuyên qua xung quanh, né tránh đối phương công kích đồng thời cũng có ý định bắt giữ đến nhược điểm của đối thủ.
Tiêu Lam vốn muốn tìm cơ hội sử dụng 【 Ô vuông ô vuông* 】 đạo cụ cấm ngôn, trực tiếp làm hắn ta câm miệng.
(*tức là hình này□□, khi viết chữ cấm trên mạng thì nó bị mã hóa thành □□□ vậy đó)
Nhưng này thứ này trông giống cái băng dính, cần phải dán lên người đối phương mới có thể sử dụng.
Chu Chi Diệc vẫn xảo diệu duy trì khoảng cách với cậu, rất khó gần người.
Chu Chi Diệc giơ tay, một cơn gió hướng tới Tiêu Lam tập kích qua.
Nhìn kỹ thì gió còn kèm theo một ít giống lưỡi dao mỏng dính như lông chim.
Đây là vũ khí hắn ta quen dùng, thoạt nhìn nhẹ nhàng mười phần nhưng lực thương tổn thật là không tầm thường, vài lần đều hiểm hiểm xẹt qua chỗ yếu hại của Tiêu Lam.
Cảm nhận được gió nghênh diện mà đến, Tiêu Lam nháy mắt biến mất tại chỗ, làm công kích hỗn loạn