Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam và Lạc cùng nhau tìm kiếm vị trí của chúa tể.
Bọn họ đã xuyên qua không ít màn chơi, đánh chết Boss trong đó, cũng thuận tiện thu hoạch một chút giá trị bần cùng.
Trên đường, bọn họ cũng cảm giác được sức mạnh ngăn cản trở nên mạnh mẽ hơn, có đôi khi một màn chơi sẽ xuất hiện không chỉ một Boss, mà còn người chơi khế ước đột nhiên xuất hiện.
Tiêu Lam hỏi: “Chúa tể sẽ ở đâu?”
Lạc: “Dựa theo thói quen, hắn sẽ ngồi ngốc ở tận cùng hết thảy.”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Giống như là trùm cuối trong game sao?”
Lạc gật gật đầu: “Không khác là bao.”
Tiêu Lam nói: “Anh nói xem hắn liệu có khi nào bị bệnh trẻ trâu không? Chẳng hạn như vai phản diện nhất định phải ngồi trên chỗ cao, tuyệt đối không thể có kẻ nào tổn hại mình linh tinh gì đó.”
Lạc tự hỏi một chút, cảm thấy còn thật sự có khả năng.
Hắn ta không chỉ thích cao cao tại thượng quan sát xuống, còn luôn chế định ra một vài kế hoạch hại người mà chẳng ích ta, này rất phù hợp với tác phong trước sau như một của vai phản diện.
Chẳng lẽ anh em của mình thật ra là có bệnh trẻ trâu ngầm?
Phía trước, lại xuất hiện một màn chơi mới.
Nhưng màn chơi lần này thoạt nhìn có vài phần cổ quái, từ phần ngoài căn bản không cảm giác được độ khó khăn của nó.
Nó cứ như vậy lẳng lặng mà xuất hiện trước mặt hai người, hơn nữa lối vào rộng mở, muốn đi tới thì nhất định phải đi từ giữa xuyên qua.
Tiêu Lam nói: “Chẳng lẽ đây là quà tặng mà chúa tể đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta sao?”
Lạc liếc mắt nhìn Tiêu Lam một cái: “Cẩn thận.”
Nói xong, hai người bước vào màn chơi.
Xuất hiện trước mắt chính là một khách sạn trang hoàng mang theo phong cách nghệ thuật vận động mới, chính là loại phong cách rất lưu hành vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20.
Dùng ánh mắt hiện giờ nhìn xem, vẫn còn mang vẻ tinh xảo tự nhiên, có mỹ cảm độc đáo.
Khách sạn đèn đuốc sáng trưng, mặt đất được trải thảm đỏ mềm mại, trong không khí là mùi thơm đặc biệt của khách sạn, một bộ tùy thời chuẩn bị tiếp đãi khách dừng chân.
Nhưng là trước quầy lễ tân lại không có một bóng người, không chỉ quầy lễ tân, mọi nơi tầm mắt Tiêu Lam có thể quét đến đều không có chút dấu chân nào.
Tiêu Lam thử hô lên một tiếng: “Xin chào, có ai không?”
Không có đáp lại.
Cậu lại thử ấn chuông ở quầy lễ tân.
Có điều tiếng chuông vang lên, khách sạn vẫn không hề có ai đáp lại, không có có NPC tiếp đón xuất hiện.
Khách sạn này giống như là một chiếc vỏ rỗng, đặc biệt đặt để vây chết kẻ giải phóng tương lai.
Tiêu Lam nói: “Chẳng lẽ còn là khách sạn kiểu tự phục vụ sao.”
Lạc nói: “Đây là một phó bản hoàn toàn cấu thành từ sức mạnh của chúa tể, nhưng chỉ là một bán thành phẩm.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Hoàn toàn cấu thành từ sức mạnh của chúa tể?”
Lạc gật gật đầu: “Phó bản này không có sức mạnh của tôi, nên tôi cũng không tài nào trực tiếp đột phá.
Chúa tể cài đặt quy tắc có khả năng khác phó bản trước kia, dù là bán thành phẩm cũng có thể sẽ có nguy hiểm không biết.
Có điều vậy cũng thuyết minh, chúng ta đã cách hắn rất gần rồi.”
Tiêu Lam: “Chúng ta đây phải làm sao mới có thể đi ra ngoài?”
Lạc nói: “Trung tâm phó bản chính là Boss, sau khi đánh chết Boss, phó bản sẽ xuất hiện tình huống không ổn địn, đến lúc đó ra ngoài sẽ dễ dàng.”
Nghe vậy, Tiêu Lam trực tiếp giơ tay vung một gậy về phía vách tường xung quanh.
Muốn tìm được Boss cũng không nhất định phải tự mình tìm manh mối mà, phá hư cảnh tượng vượt qua trình độ nhất định thì Boss cũng có khả năng tự tới cửa đưa cơm hộp, như vậy chẳng phải là tốn ít sức hay sao.
Vách tường dưới lực đạo của Tiêu Lam bị đánh ra một lỗ thủng.
Nhưng rất nhanh, lỗ thủng này đã tự động khép lại, chưa được vài giây giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Không có nhắc nhở đã hấp dẫn Boss chú ý, cũng không có giá trị bần cùng vào túi.
Tiêu Lam nhìn chằm chằm vách tường phục hồi như cũ: “Xem ra không thể mạnh mẽ đập phá giống trước đó rồi, thôi vẫn nên tìm manh mối đi, luôn có biện pháp đi ra ngoài mà.”
Hai người bắt đầu đi tới trong khách sạn trống trải lại yên tĩnh, ý định tìm kiếm manh mối.
Lúc này đây, không chỉ hết thảy đều phải tự mình thăm dò, hơn nữa bọn họ dùng thủ đoạn không bình thường xâm nhập nên cũng không có nhiệm vụ tuyến chính có thể làm dẫn đường, còn có khả năng thay đổi quy tắc.
Cũng giống như lời Lạc, khách sạn này thật sự không giống những khách sạn khác.
Những phòng đóng kín cửa ven lối đi, dù Tiêu Lam dùng đến thuật mở cửa tổ truyền của mình cũng không chút sứt mẻ, giống như là cái loại mô hình đồ chơi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhìn qua thì có cửa đó, nhưng trên thực tế căn bản là mở không ra.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một căn phòng duy nhất không giống ——
3104.
Đây là căn phòng duy nhất có một cánh cửa khép hờ.
Cũng là chỗ khác biệt duy nhất trong toàn bộ khách sạn.
Loại cảm giác này giống như là một cái bẫy đang gậy ông đập lưng ông, nhưng bọn hok lại không thể không bước vào đó.
Lạc dò hỏi: “Muốn vào đi sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam nói: “Chúng ta đại khái cũng không được chọn, anh nói xem chúng ta nhìn qua có giống mấy tên cóc ké trong phim kinh dị, mở màn không bao lâu tìm đường chết đầu tiên không?”
Lạc: “……”
Cách nói này quá mức đại cát đại lợi, hắn không muốn nói tiếp cho lắm.
Vẫn là bảo trì mỉm cười là được rồi.
Hai người đẩy cửa ra.
“Tách——” nghênh diện chính là một loạt ánh loang loáng, cùng với âm thanh màn trập.
Tiêu Lam nhìn chăm chú nhìn, liền thấy vị trí đối diện cửa được bày biện một chiếc máy chụp hình lấy liền Polaroid kiểu dáng cũ xưa.
Chính là nó, vào thời điểm hai người vừa mới đẩy cửa vào đã chụp ảnh.
Nhưng máy ảnh này một mình đặt trên mặt bàn, cũng không có thiết bị nào thao túng nó.
Không cần hỏi, đây chắc chắn là một cái máy ảnh có chuyện xưa rồi.
Hơn nữa tám chín phần mười là chuyện ma.
Cũng may hai người đã gặp qua không ít kịch bản, đối mặt tư thế này cũng không có chút hoảng loạn nào.
Tiêu Lam tiến lên vài bước, cầm lấy ảnh chụp camera phun ra.
Sau khi đợi một hồi, hình ảnh trên bức ảnh rốt cuộc cũng xuất hiện.
Tuy rằng chụp chính là hai người Tiêu Lam và Lạc, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ rõ ràng là một trước một sau đi vào đây, lúc tiếng chụp hình vang lên thì Tiêu Lam đi phía trước vẫn duy trì tư thế mở cửa, còn che khuất một phần cơ thể Lạc đi sau.
Nhưng trên hình chụp, hai người lại song song mà đứng ngang nhau.
Hai người đều mặt không biểu cảm mà nhìn vào màn hình, trên mặt nhìn qua tử khí âm trầm, tướng tá xui xẻo.
Không chỉ như thế, cửa phòng vẫn là đóng cửa.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, chợt thấy cửa vẫn rộng mở, rõ ràng không giống như trên hình chụp.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm giác khóe mắt của mình nhìn thấy một cái bóng màu xám nào đó.
Cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhưng phát hiện bên cạnh mình cũng không có gì cả.
Tiêu Lam hỏi Lạc: “Vừa rồi anh có nhìn thấy cái gì không? Giống như có cái bóng màu xám ấy.”
Lạc lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Lam nhíu mày, chẳng lẽ là chỉ có một nhân tài như cậu có thể nhìn thấy hả?
Đúng lúc này, cửa phòng đóng lại.
Không có phát ra bất luận tiếng vang gì, cũng không có quá trình đóng cửa, cửa phòng vốn đang mở ra giống như hình ảnh bị cắt nối biên tập, trực tiếp biến thành trạng thái đóng cửa.
Lạc thử vặn tay nắm cửa, cửa mở ra rất thuận lợi.
Tiêu Lam thật ra cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với chuyện này.
Dựa theo kịch bản bình thường mà nói, không phải vào rồi cuối cùng sẽ ra không được hay sao? Phòng này thật ra không giống bình thường.
Là nó không muốn vây khốn người, hay là nó đã đạt thành mục đích?
Hay là ngoài cửa thật ra càng nguy hiểm hơn nữa?
Tiêu Lam không khỏi nhìn về phía tấm ảnh chụp trong tay mình.
Trong ảnh, hai người vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm, nhưng một bàn tay màu xám đã vỗ lên vai cậu.
Tiêu Lam lại nhìn về phía bả vai mình, nơi đó rỗng tuếch, cũng không thấy tay người nào.
Lại nhìn Lạc trong ảnh, đầu vai hắn cũng không có gì, nhưng ở chỗ mắt cá chân nhiều thêm một bàn tay.
Lạc cũng nhìn xuống mắt cá chân hắn, trên đó cái gì cũng không có.
Tiêu Lam thu hồi ảnh chụp lại, đây hẳn là một mấu chốt, tuy rằng thoạt nhìn quỷ dị, vẫn nên giữ lại trước đã.
Bắt đầu kiểm tra trong phòng.
Thảm ở đây vẫn là màu đỏ, thường thì những nơi như phòng ngủ sẽ rất ít sử dụng thảm màu đỏ, bởi vì màu đỏ càng dễ dàng khiến cho người ta chú ý, sẽ kíc.h thích thị giác con người, làm cảm xúc khó có thể bình tĩnh lại.
Bài trí trong phòng cũng theo phong cách khách sạn, thoạt nhìn tinh xảo lại phục cổ.
Thành thị ngoài cửa sổ lại khác các màn chơi bình thường, là một mảnh đen nhánh.
Một tòa nhà lớn đứng sừng sững nhưng không có một chút ánh sáng nào lộ ra, tựa như mỗi một ô cửa sổ đều có ma quỷ nhìn không thấy đang nhìn chăm chú vào nơi này.
Đúng lúc này, Lạc mở ra máy quay phim cổ xưa ở một góc trong phòng.
Tiếp theo, TV cũ kĩ cũng xuất hiện hình ảnh.
Hình ảnh hiện lên rất đơn điệu, là người một nhà đi vào phòng, sau đó bị chụp ảnh giống như hai người Tiêu Lam.
Tiếp theo, bọn họ giống như không có việc gì ở trong phòng, đại khái trôi qua mấy ngày, sau đó vào đêm khuya nào đó, không hẹn mà cùng nhau treo cổ.
Hình ảnh kết thúc ngay cảnh thi thể họ treo lơ lửng trong nhà.
Ngoài cửa sổ tựa hồ có gió thổi qua, làm cho đôi chân bọn họ rũ xuống không trụ được mà lắc lư, bằng một loại tiết tấu quy luật mười phần.
Lạc đảo ngược hình ảnh nhìn một chút, chỉ vào hình ảnh mấy người thắt cổ: “Chỗ này, có một cái bóng màu xám.”
Tiêu Lam nhướng mày: “Đây là…… người trước đó ở căn phòng này, có thứ đang thao tác bọn họ tự sát?”
Lạc gật gật đầu: “Tôi nghĩ là đúng vậy.”
Lúc này, máy hát đĩa kiểu cũ trong phòng ngủ tự động chạy, truyền phát tin một bài hát cũ xưa.
“Chờ người…… trở về…… chờ đến bạc đầu…… vẫn không thấy……”
Đó là một bài tình ca ai điếu, lời ca chính là tưởng niệm của một nữ tử đối với tình nhân của mình.
Chính là đĩa nhạc cũ nên âm sắc cũng không tốt, hơn nữa nhiều năm bị lão hoá, âm thanh đã trở nên lúc đứt lúc liền.
Ca khúc cũng tùy theo biến đổi âm điệu, có vẻ âm trầm hơn.
Phảng phất như đang mời gọi hai người, lại đây tìm tòi đến tột cùng đi.
Hai người liếc nhau, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, lực chú ý của Tiêu Lam đã bị chiếc giường lớn giữa phòng hấp dẫn.
Cũng không phải giường đẹp bao nhiêu, chủ yếu là trên giường đang ném lại một cái quầ.n lót chữ Đinh (丁) màu vàng, cùng với một đôi tất chân màu tím rõ ràng từng bị mang rồi.
Dấu vết trên giường có hơi không phù hợp với trẻ em một chút.
Tiêu Lam bình luận: “Cái khẩu vị này… độc đáo ghê á……”
Phối màu kí/ch thích như vậy mà còn có người mặc được trong phòng ngủ, hơn nữa còn có thể bảo trì không cười, sau đó còn bum ba la bùm nữa chứ.
Thực sự quá lợi hại.
Lạc nói: “Trong văn minh loài người, hình như cũng không tính là hiếm thấy.”
Tiêu Lam nhìn chằm chằm hắn: “Làm sao mà anh biết được?”
“……” Lạc vẻ mặt vô tội mà nhìn sang bên cạnh, phảng phất như trên vách tường mọc đầy hoa.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam nhăn mày lại: “Anh nghe xem, tiếng ca hình như có hỗn loạn âm thanh gì đó.”
Lạc cũng thò qua tới cẩn thận lắng nghe.
Rất nhanh, bọn họ đều phát hiện, hỗn loạn đứt quãng giữa tiếng ca chính là “Chết…”, “Toàn bộ…”, “Đi chết đi…”.
Ngay cả tiếng ca cũng mang theo nguyền rủa người vào phòng.
Lại là một cái bóng màu xám xẹt qua người Tiêu Lam.
Tiêu Lam trực tiếp trở tay quét một đao, vẫn cứ không đánh trúng được bất cứ thứ gì.
Tiêu Lam lại lấy ảnh chụp ra nhìn thoáng qua.
Chỉ trong khoảng thời gian này, trên vai cậu lại nhiều thêm một bàn tay, bây giờ hai vai đều có một bàn tay quỷ.
Lạc bên kia cũng không khác là bao.
Tiêu Lam nói: “Mới qua bao lâu lại có thêm một bàn tay, tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?”
Lạc nói: “Có lẽ, quy tắc thời gian quỷ quái công kích bị sửa chữa qua rồi.”
Hai người đều cảm giác được thời gian cấp bách, mà bọn họ còn chưa tìm được manh mối về Boss, như này không ổn à nha.
Cứ như đáp lại lời cậu nói, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Cùng với tiếng gõ cửa, xuất hiện còn có tiếng người: “Tiêu…… Lam……”
Tiếng nói kia gọi tên Tiêu Lam, rồi lại kéo âm điệu đến thật dài, giọng còn vô cùng nặng nề, chỉ cần người có đầu óc bình thường đều sẽ không muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Tiêu Lam và Lạc nhìn cửa, còn có một cái bóng xám dưới cửa kia, không nói gì.
Tiếng gõ cửa giằng co một hồi, bỗng nhiên biến thành mãnh liệt đập mạnh, lực rất lớn, đập đến toàn bộ cửa vang lên ầm ầm ầm, tựa hồ sắp phá cửa mà vào.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân khác xuất hiện.
Người nọ có vẻ như vừa lúc gặp được thứ ngoài cửa,