Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam đi một hồi lâu trên đường phố, đường phố vẫn mang dáng vẻ như xưa.
Người đi đường hai bên bận bận rộn rộn, từng người làm chuyện của mình, bọn họ nhìn qua cũng không giống loại con rối giả dối.
Tiêu Lam thử đi vào một cửa hàng hẻo lánh, cậu đã từng làm công ở chỗ này.
Hết thảy chi tiết trong cửa hàng đều rất chân thật, bất luận là cảm giác sờ vào sản phẩm, mấy nhãn dán có chút cũ kĩ trên kệ để hàng, hay là bụi bặm không chớp mắt rơi xuống trong góc xó, và con nhện ngẫu nhiên từ góc tường lặng lẽ trốn đi.
Hết thảy giống như đúc trong ký ức của cậu, thậm chí còn bổ khuyết những phần cậu nhớ không rõ.
Nơi này giống như một thế giới chân thật, dựa theo trật tự nguyên bản mà tiến hành.
Cậu tìm không thấy phương pháp rời đi.
Nơi này giống như cũng không phải trong màn chơi, Tiêu Lam cũng không thể dựa theo phương thức xuyên qua trò chơi để rời đi.
Trong lúc nhất thời, thế mà hình như cậu đã bị nhốt ở chỗ này mất rồi.
Rời khỏi cửa hàng, Tiêu Lam áp xuống nôn nóng dưới đáy lòng, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Đầu tiên, nơi này nhất định không phải thế giới chân thật, cậu không có khả năng ở lại nơi này.
Tiếp theo, nếu đây là một ảo cảnh, thì nhất định sẽ có sơ hở.
Như vậy…… Sơ hở lớn nhất ảo cảnh này là ở đâu?
Bỗng nhiên, gương mặt của mẹ hiện lên trong đầu cậu.
Mẹ… ngay lúc này hẳn là đã chết, cho nên mẹ xuất hiện là không đúng.
Chẳng lẽ cậu phải động thủ với mẹ hay sao?
Tiêu Lam siết chặt nắm tay, nhưng làm như thế nào cũng không thể làm chính mình xoay người lại được.
Cho dù là một ảo cảnh, chẳng sợ chỉ là mẹ do hồi ức bịa đặt mà ra, nhưng mẹ vẫn là người mẹ quan tâm con trai, cổ vũ con trai đi làm chuyện mà nó muốn làm kia.
Nhưng mà…… chiến tranh với Thế Giới Hàng Lâm còn đang tiếp tục.
Cậu không thể bởi vì chính mình chần chừ và không nỡ mà làm người khác cùng nhau trầm luân với mình.
Cậu không có tư cách dùng sinh mệnh của người khác an ủi chính mình.
【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 nháy mắt xuất hiện trong tay, Tiêu Lam chuyển nó sang hình thái nhận, nhìn về hướng mình mới đi qua.
“A ——” Bé trai bên người bị động tĩnh của cậu dọa tới rồi, bé nhìn đao trong tay Tiêu Lam, sợ hãi mà trốn ra phía sau mẹ mình.
Mẹ bé duỗi tay ôm con, một bên cẩn thận mà lui về phía sau, một bên an ủi con mình: “Đừng sợ đừng sợ, anh đang biến phép thuật đó.”
Tiêu Lam nhìn người phụ nữ trước mắt chỉ cao đến bả vai mình này.
Sợ hãi trong mắt chị ta rõ ràng đến vậy, nhưng chị vẫn cứ chặt chẽ che chở con phía sau mình, dùng thân thể của mình thay cậu bé ngăn cản nguy hiểm trước mắt.
Thân thể mỏng manh của chị căn bản khiêng không được một đao của Tiêu Lam.
Có lẽ chính bản thân chị cũng rất rõ ràng, nhưng chị vẫn không chút do dự làm như vậy.
Đại khái, mẹ là thế này đi.
Giờ khắc này, Tiêu Lam cảm giác người phụ nữ xa lạ trước mắt phảng phất như trùng hợp lên bóng dáng của mẹ mình.
Cậu thu hồi đao, triển lãm đôi tay rỗng tuếch của mình cho cậu bé xem: “Em xem, anh thật sự biến được phép thuật nè.”
“Oa!” Bé trai hưng phấn kêu lên, bé lắc lắc cánh tay mẹ mình, “Mẹ mẹ, mẹ coi kìa, anh này lợi hại quá!”
Mẹ cậu bé có chút chần chờ mà nhìn Tiêu Lam, vẫn duỗi tay kéo lại con đang muốn tiến lên.
Tiêu Lam cúi mình vái chào chị ta: “Xin lỗi, vừa rồi nghĩ đến quá nhập thần, không chú ý đây là trên đường cái mà luyện tập lên, dọa đến hai người rồi.
Ngại quá.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến đối thoại của hai mẹ con.
“Mẹ ơi, em cũng muốn học phép thuật!”
“Vậy sau này mỗi ngày con phải uống một ly sữa bò.”
“Hả? Không mà……”
“Không lớn lên cao như anh là không được học phép thuật đâu nha.
Con xem anh trai kia cao như vậy, chính là bởi vì mỗi ngày đều uống sữa đó.”
“Ồ…… vậy con cũng muốn uống sữa bò mỗi ngày.”
“Ngoan.”
Giọng nói bọn họ dần dần đi xa.
Nhưng bởi vì bọn họ xuất hiện, làm Tiêu Lam đột nhiên ý thức được một sự kiện khác.
Ở thế giới này, tồn tại không bình thường không chỉ là mẹ, còn có chính cậu.
Suýt chút nữa cậu đã nghĩ sai rồi.
Một bản thân cậu đến từ tương lai, so với mẹ chỉ là thay đổi kết quả giải phẫu mà nói, mới là sơ hở lớn nhất trong thế giới này.
Tiêu Lam đi lên sân thượng một tòa nhà cao, nhìn xuống phía dưới, phía dưới là mặt đất cứng rắn bằng xi măng.
Cậu không chút do dự nhảy xuống.
Tất cả xung quanh nhanh chóng lướt qua trước mắt cậu, rơi xuống tốc độ cao làm hình ảnh trước mắt cậu trở nên mơ hồ.
Cậu vẫn luôn rơi xuống phía dưới, cảm giác thân thể của mình nện thật mạnh xuống mặt đất.
Nhưng cảm giác rơi vẫn mãi không ngừng lại.
Cậu cứ như vậy tiếp tục rơi hướng về phía dưới, cảnh tượng xung quanh cũng dần dần thay đổi, không biết sương trắng nơi nào dần dần từ hình ảnh tràn ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.
Cảm giác rơi xuống cuối cùng cũng dừng lại.
Tiêu Lam phát hiện mình đang đứng trên một con đường nhỏ đen nhánh, xung quanh là một mảnh hỗn độn.
Một mảnh sương trắng mông phía trên cậu, nhìn không ra rốt cuộc là cái gì, nhưng đây hẳn là chính là thế giới ảo giác ban nãy, vừa rồi cậu chính là từ nơi này rời đi.
Trên con đường đen nhánh dưới chân, Tiêu Lam cảm nhận được sức mạnh thuộc về Lạc, đường nhỏ uốn lượn khúc khuỷu, không biết đến tột cùng kéo dài đến tận đâu.
Cậu hít sâu một hơi, tiến về phía trước.
Đi về phía trước, đây là con đường Lạc mở cho cậu, nhất định không chỉ khiến cậu chạy ra ngoài mà thôi.
——
Dọc theo đường nhỏ đen nhánh, Tiêu Lam đi tới giữa hỗn độn.
Đường nhỏ dưới chân vẫn luôn kéo dài, xuyên qua không ít màn chơi.
Những màn chơi đó đều là dáng vẻ đã trải qua đại chiến không hề có ngoại lệ, nhìn qua thảm đạm mười phần, giữa không trung còn có tảng lớn lỗ hổng xuất hiện.
Nhưng một đường đi tới, cậu lại không thấy được người nào.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam thấy được bóng người ở phía trước.
Trên người bọn họ đang mặc áo gió màu xám Tiêu Lam từng gặp qua, đó là tiêu chí của thành viên Vô Xá.
“Vô Xá? thành viên của Vô Xá không phải đã sớm……” Tiêu Lam nghi hoặc.
Cậu bước nhanh tiến lên, chạy về hướng bóng người.
Đi vào cậu mới phát hiện, hình ảnh phía trước là yên lặng.
Đó là một cô gái mặc áo gió màu xám, cột tóc đuôi ngựa cao; một người đàn ông đầu trọc, cái gáy có xăm mình, đồng dạng mặc áo gió màu xám; còn có một bạch kỵ sĩ nhìn như là chỉ có thể xuất hiện trong viện bảo tàng.
Cô gái tóc đuôi ngựa quỳ gối trên lưng bạch kỵ sĩ, đôi tay nắm đao, hung hăng đâm vào vào gáy của bạch kỵ sĩ.
Phía trước, người đàn ông đầu trọc đâm một đao vào ngực bạch kỵ sĩ, đồng thời lại bị trường thương trong tay bạch kỵ sĩ xỏ xuyên qua ngực.
Hô hấp hai người sớm đã ngừng lại, nhưng thi thể vẫn duy trì tư thế chiến đấu cuối cùng.
Nhìn kỹ đi, mặc kệ là nữ hay nam, bọn họ đều mang vết thương chồng chất cả người, tựa hồ đã đã trải qua vô số trận chiến đấu.
Máu trên người bọn họ lây dính lên bạch kỵ sĩ, cũng khiến hắn trở nên loang lổ.
Ba thân ảnh cứ như vậy yên lặng, phảng phất như bức điêu khắc bị đọng lại.
Tuy rằng nguyên nhân không rõ, nhưng giờ phút này Tiêu Lam lại đúng lúc thấy được cảnh tượng thành viên Vô Xá tử vong.
Chẳng lẽ cậu đây là về quá khứ rồi?
Vết máu và tro bụi chồng lên làm người gần như không nhìn rõ gương mặt của bọn họ.
Nhưng Tiêu Lam vẫn cứ từ trên người nam nữ phía trước cảm giác được một loại quen thuộc khó có thể miêu tả.
Đặc biệt là, hình xăm ở gáy người đàn ông kia, và mái tóc dài cột cao cao của cô gái kia.
Cậu từng gặp qua bọn họ, nhưng khi đó, bọn họ cũng không mặc áo gió màu xám tiêu chí của Vô Xá.
Đó là vào một lần mẹ Tiêu Lam nằm viện, đã từng gặp được một đôi vợ chồng rất tốt bụng.
Bọn họ nói mình cũng có người lớn trong nhà nằm viện, thường xuyên đi thăm thuận tiện chia sẻ đồ ăn, giới thiệu bác sĩ, còn hỗ trợ xê dịch giường ngủ cho bọn họ.
Khi đó Tiêu Lam phải một bên làm công, một bên chăm sóc mẹ, còn phải bớt thời giờ học tập, mỗi ngày đều rất bận rộn, hơn nữa hai người nói người thân nằm trong phòng ICU* không cho phép thăm hỏi, cho nên cũng vẫn luôn chưa gặp qua người thân đó của họ.
(*Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.
Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu)
Hiện tại ngẫm lại, phòng bệnh ICU cách phòng bệnh của mẹ không ngắn.
Đôi vợ chồng này sao lại chạy xa như vậy, lại trùng hợp quen biết bọn họ như vậy, còn rất nhiệt tình hỗ trợ, quả thực là còn muốn ấm lòng hơn cả một vài người họ hàng.
Hóa ra bọn họ là người của Vô Xá.
Vị người nhà nằm viện kia đại khái cũng là bịa đặt ra, chỉ là bọn họ lấy cớ tới bệnh viện chăm sóc mẹ con Tiêu Lam mà thôi.
Tiêu Lam còn nhớ rõ, Tiêu Thành Nham trước đó đã ước định với Ôn Khỉ, sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Hoa Giáp cũng nói qua, lão đại không cho bọn họ tới gần vợ con của mình.
Nhưng âm thầm lại có thành viên Vô Xá trộm chạy tới chăm sóc bọn họ, không biết có phải Tiêu Thành Nham cố tình mở cửa sau hay không.
Ông già Tiêu Thành Nham mạnh miệng này lại trước nay không hề nhắc tới trước mặt con tra mình.
Có lẽ là xuất phát từ mặt mũi người cha, lại có lẽ là nguyên nhân nào khác.
Sau đó, Tiêu Lam lại thấy được một vài thân ảnh đã từng gặp qua.
Chàng trai tóc thắt bím từng gặp qua vài lần khi đi làm công.
Mấy cô bé xinh đẹp từng ăn liên hoan ở nhà hàng cậu từng làm.
Tuy rằng trước đó nhìn thấy thân phận bọn họ khác nhau, nhưng lúc này đây gặp nhau, những người này đều không ngoại lệ, đều mặc áo gió màu xám thống nhất của Vô Xá.
Hóa ra, bọn họ đều là thành viên Vô Xá.
Mà đến khi Tiêu Lam gặp được bọn họ, tất cả bọn đều đã chết.
Mỗi người đều là chết trận, bọn họ vết thương chồng chất, lại không một người nào lui về phía sau.
Tiêu Lam nghĩ đến rất nhiều người xa lạ đã từng xuất hiện, đã từng giúp đỡ cậu.
Những người đã từng vươn tay giúp đỡ cậu đó, có phải trong đó cũng có rất nhiều là thành viên Vô Xá hay không?
Tiêu Lam muốn biết tên của bọn họ, nhưng lúc này bọn họ đã không tài nào mở miệng được nữa.
Đến cuối cùng, bọn họ đều chỉ là người xa lạ mà thôi.
——
Tiêu Lam một đường đi tới, cảnh tượng xung quanh cũng không ngừng xuất hiện, lại trở về hỗn độn.
Đi tới đi tới một hồi, phía trước lại lần nữa xuất hiện cảnh tượng.
Khắp nơi đều là tường vỡ sân tàn, kiến trúc đập vào mắt không có cái nào là hoàn hảo, không khác trước đó gặp qua cho lắm, như đã trải qua một trận chiến tranh thanh to thế lớn.
Lại đi đến phía trước một đoạn, bước chân Tiêu Lam tạm dừng lại.
Cậu thấy được một người quen thuộc người……
Có lẽ, kia đã không tính là là “một người” nữa.
Người nọ miễn cưỡng mà dựa vào một góc vách tường đổ nát, phần eo dưới của anh ta đã biến mất toàn bộ, mặt vỡ ra thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, máu tươi dính đầy mặt đất, mơ hồ có thể nhìn đến dấu vết nội tạng và xương sống.
Đó là…… Hoa Giáp.
Hoa Giáp tuy rằng trọng thương, lại bằng vào thể chất người chơi cao cấp cường hãn, chống choi được một hơi.
Tiêu Lam vội vàng chạy đến trước mặt Hoa Giáp.
Nhìn thấy người đã từng gặp mặt một lần người biến thành như bây giờ, Tiêu Lam cảm giác trong lòng khó chịu một trận.
Hoa Giáp nghe được tiếng bước chân trước mặt mình, miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
“Ồ~ Đây không phải là thiếu chủ sao…… Chúng ta… gặp qua rồi…… cậu còn nhớ rõ tôi không?”
Đối thoại giống nhau như đúc, lại là thời không khác nhau, cảnh tượng khác nhau.
Tiêu Lam gọi ra tên của anh ta: “Hoa Giáp.”
Hoa Giáp sửng sốt: “Làm sao… cậu lại… biết tên của tôi……”
Tiêu Lam ngồi xổm trước mặt anh ta: “Anh khoan đừng nói chuyện, đợi lát nữa rồi giải thích.”
Nói rồi, cậu lấy ra 【 Nghịch thời kế 】, số lần có thể sử dụng còn lại một lần cuối cùng.
Đạo cụ trị thương