Đến lúc vào lều lại xảy ra một chút rắc rối.
Lăng Xuyên vốn có chủ đích từ trước, hắn nhanh chân hơn một bước chui thẳng vào lều của Lâm Hàm mà nằm cạnh bên cậu.
Triệu Mặc nhìn một màng này sắc mặt đều không tốt.
Vũ Chiêu và Đình Quân cũng rất khó xử nhìn hắn.
Vốn định Triệu Mặc và Đình Quân sẽ ở chung một lều với Lâm Hàm.
Bởi vì hai người bọn họ có tính tự chủ rất cao, phòng khi nửa đêm Lâm Hàm mà đột ngột phát tình thì họ cũng kìm chế được phần nào thú tính.
Thế nhưng giờ tên kia lại nhảy ra chiếm chỗ, giữ cũng không được mà đuổi cũng không xong.
Nhưng nếu bây giờ mà đuổi hắn ra, với cái đầu thâm trầm của Lăng Xuyên, chắc chắn sẽ bị hắn nghi ngờ.
Ba người trao đổi ánh mắt cho nhau, rốt cục, vẫn là không dám manh động đuổi Lăng Xuyên đi ra, trái lại chỉ có một mình Triệu Mặc đi vào, đúng lí hợp tình mà nằm vào bên còn lại.
Lâm Hàm ở giữa, hai người bọn họ trái phải ngay bên cạnh.
Cứ thể cả đội yên tĩnh mà ngủ.
Đến giữa đêm, ngay khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này Lăng Xuyên tỉnh.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt say giấc gần trong gang tấc của Lâm Hàm, lại trượt xuống đôi môi hồng nhuận mê người khẽ miết nhẹ, sau đó đặt lên nó một nụ hôn triền miên.
Vốn, hắn chỉ định hôn nhẹ một cái hôn chúc ngủ ngon mà thôi, thế nhưng hương vị thơm ngọt kia khiến hắn không kìm chế nổi.
Bất giác mà vươn lưỡi ra, luồn vào khoang miệng cậu nhẹ nhàng khuấy đảo, hút hết mật dịch mê người ở bên trong.
Lâm Hàm bị hắn hôn đến mất dưỡng khí, hô hấp lúc này đã có phần không thông.
Lo sợ Lâm Hàm tỉnh sẽ rất khó xử, vì vậy hắn mới luyến tiếc mà buông tha cho môi cậu.
Hắn cọ nhẹ mũi mình lên chóp mũi cậu, sau đó liền ôm trọn cậu vào lòng mà ngủ.
Lúc này ở một nơi khác, khác hoàn toàn với sự bình yên nơi Lâm Hàm, hiện tại đối với Mục Diệc Thần mà nói là một hồi ác mộng.
Tròng mắt hắn lúc này biến thành màu đỏ ngầu, thần sắc trêи mặt là đau đớn cùng vặn vẹo khôn cùng.
Hơi thở nóng hổi nặng nề, đầu óc quay cuồng không phân định được phương hướng.
Hắn ném vỡ chai rượi vang trêи bàn, mảnh thủy tinh bén nhọn bắn lên tung tóe.
Không chút do dự, hắn ngay tức khắc liền nhặt lên một mảnh, cứa mạnh vào cánh tay mình.
Máu tươi nhanh chóng từ miệng vết thương tràn ra, thấm ướt một mảnh áo sơ mi trắng trêи người hắn.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn siết chặt mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay.
Máu tươi ứa ra, theo kẽ tay mà nhiễu lách tách xuống nền gạch lạnh lẽo.
Co ro ngồi sụp xuống sàn nhà, lúc này hắn mới miễn cưỡng xem như bình tĩnh được một chút.
Lúc này, một người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Người này không ai khác chính là quản gia của nhà họ Mục_ Tư Phàm.
Gương mặt thanh tú non nớt nhưng ít ai biết rằng, người này đã ngoài ba mươi.
Và cũng chính Tư Phàm là người đã thay thế cha Mục và mẹ Mục nuôi dạy Mục Diệc Thần nên người.
Tư Phàm cầm trêи tay một cái khay, bên trong đựng một tô cháo nghi ngút khói, một vỉ thuốc viên cùng nước lọc.
Nhìn rượu vang cũng thủy tinh vụn rơi vãi đầy sàn nhà, lại nhìn Mục Diệc Thần, Tư Phàm không khỏi thấy xót mà lên tiếng.
“Thiếu gia, hay là…tôi thay cậu tìm tới một Omega…”
“Không cần!”.
Tư Phàm còn chưa nói dứt câu đã bị Mục Diệc Thần lớn tiếng cắt ngang.
Phải, hắn hiện tại là đang trong kỳ phát tình duy nhất một lần trong đời của Alpha.
Alpha thực chất không có kỳ