"Chị gái, chị gái ruột của em, em thực sự không có nhiều tiền đâu, chỉ có 10 vạn thôi, chị không phải chỉ thiếu có 10 vạn thôi sao?”
“Chị giảm giá một chút nữa đi, khi Tịnh Thù kiếm được tiền sẽ mua cho chị chiếc BMW to hơn!"
Nghe thấy vậy, Tịnh Thù tức giận, bà ta coi việc này như mua rau à?
Đáng giá giảm một nửa sao? Lòng dạ thật quá xấu xa, hóa ra Tô Mỹ Mỹ trước tận thế đã không coi họ là người thân rồi.
"Mẹ ơi, biệt thự còn đang sửa sang, không mất mười mấy vạn không xong đâu, hay là trước hết bán xe của ba đi, xe của mẹ dì út cũng không đủ tiền.
"
Tịnh Thù vội vàng nhắc nhở, nếu có thể thì không nên bán xe cho Tô Mỹ Mỹ, quá không biết xấu hổ.
Mẹ Tịnh cũng thấy 10 vạn quá ít, chủ yếu là họ cần tiền gấp, vif không có cách nào khác, chứ nếu không thì sao lại phải bán xe?
Tiếp theo, Tịnh Thù chứng kiến sự không biết xấu hổ của Tô Mỹ Mỹ, bà ta thậm chí còn khóc!
"Anh trai lấy vợ có bố mẹ hỗ trợ, chị lấy chồng có anh trai và bố mẹ cùng chuẩn bị của hồi môn, khi em lấy chồng thì bố mẹ đã qua đời, di sản còn để lại cho anh trai, em không có gì cả!"
"Ông trời đúng là không công bằng, hỏi chị gái ruột xin đồ còn phải mua, chị gái đây là không quan tâm đến mạng sống của em gái sao!"
Mẹ Tịnh tức đến nỗi gân