Mặc Tây Quyết áp mặt lên trái tim cô, cười ma mị: “Đập thật là nhanh”.
“Đừng nói nữa”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tai mình nóng như bị lửa đốt, anh ấy còn nói tiếp thì cô sẽ nghẹt thở mất.
Trán Mặc Tây Quyết gõ vào trán cô, nhẹ nhàng nói: “Bộ dạng xấu hổ này của em, thực sự rất đẹp”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trên trán mình đã toán một tầng mồ hôi mỏng, dường như toàn thân đang bị lấp trong mây khỏi, đôi môi mỏng màu hoa hồng đỏ của anh ở ngay trước mặt, cô hơi dựa về phía Sau.
Mặc Tây Quyết lại lập tức ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Hôn anh”.
Ngôn Tiểu Nặc lúng túng vô cùng, anh rất ít khi yêu cầu cô như vậy…
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, giống như hàng ngàn vì sao trong biển lớn, thâm sâu mà sáng chói.
Cô áp người về phía trước, nhẹ nhàng hôn một chút.
Mặc Tây Quyết lại không hôn cô như thường ngày, dường như đang đợi cô chủ động hơn.
Mùi thơm thanh mát mang theo hooc-mon nam càng thêm dụ dỗ cô.
Cuối cùng cô thở hổn hển buông anh ra, Mặc Tây Quyết ôm chặt cô trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng đến có chút đau nhói.
Dường như, cô đã tình nguyện tiến lại gần anh thêm một bước.
Như vậy càng tốt, anh có tự tin có thể hoàn toàn bắt được trái tim cô.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.
“Mặc Tây Quyết, hôm qua bác sĩ nói là không được!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm thì giật mình kinh ngạc.
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi một chút thôi, em nghĩ đi đâu vậy?” Mắt Mặc Tây Quyết lóe lên ý cười chọc ghẹo.
Ngôn Tiểu Nặc biết lại bị anh chơi rồi, cô rúc vào vòng tay anh, xấu hổ.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ thành tiếng, đặt Ngôn Tiểu Nặc lên chiếc giường sạch sẽ, “Em ngủ một chút đi, lúc nào về anh sẽ gọi erf.
Rèm cửa đang mở, ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da trắng như tuyết của cô, mang theo một chút ánh vàng của tia nắng.
Mặc Tây Quyết kiềm chế sự kích động trong người, quay người kéo rèm cửa lại, căn phòng chớp mắt trở nên tối mịt.
“Em ngủ đi”, anh không nhìn cô thêm nữa, sợ không khống chế được bản thân.
Ngôn Tiểu Nặc gọi anh lại, “Đợi một chút!”
Mặc Tây Quyết quay người lại, Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy chiếc chăn nói nhỏ: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết”.
“Em dự định sẽ cảm ơn anh thế nào?” Mặc Tây Quyết cười cười, “Tính ra thì em nợ anh không ít đâu”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút, sau đó cười.
Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười, “Đừng có cười ngây ngốc như thế, mau ngủ đi”.
Nói xong, anh rời khỏi căn phòng, còn giúp cô đóng cửa lại.
Cô nhìn rèm cửa kéo kín, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lúc đàn ông chu đáo thì thật sự rất chu đáo.
Mặc Tây Quyết quay lại văn phòng của mình, cô Toàn Cơ cũng đến rồi.
“Anh Hai”. Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, “Đi ra bên kia nói chuyện”.
Anh chỉ vào gian phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Cô Toàn Cơ nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt kia, quay người cùng Mặc Tây Quyết đi đến phòng họp nhỏ.
“Có việc gì thì nói đi”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngủ khiến đầu có chút choáng váng, ở đây rất ấm, toàn thân cô còn toát mồ hôi.
Quay người đi vào nhà
Nhưng lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết.
“Anh, anh vào từ lúc nào thế?” Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình.
Mặc Tây Quyết hất hàm, “Cô Ngôn có cần tôi giúp đỡ không?”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng, “Em tự làm được”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, “Em khẳng định muốn mặc bộ quần áo bẩn này ra ngoài?”
“Em..” Ngôn Tiểu Nặc nghẹn lời, được thôi, cô chỉ quan tâm đến việc tắm cho sạch sẽ, mà quên mất việc thay quần áo.
Mặc Tây Quyết đi tới trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ đồ nữ.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, “Sao anh lại có đồ nữ ở đây?”
“Chuẩn bị không lâu trước đây, đều là size của em, đừng nghĩ nhiều”. Mặc Tây Quyết rất nhẫn nại giải thích cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì nữa, cô lấy bộ quần áo ướm thử lên người, size số vừa đúng, mặt cô lại càng đỏ hơn.
“Còn cần anh giúp em mặc quần áo à?” Mặc Tây Quyết hỏi thêm một câu.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức quay người về phía anh mặc quần áo, vén vén những sợi tóc xõa trên gáy, nóng quá.
Cô cầm chiếc lược gỗ trên bàn chỉnh lại tóc cho gọn gàng, toàn thân sảng khoái.
Mặc Tây Quyết ở bên ngoài xử lý nốt chút công việc, Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục xem quyển sách lần trước vẫn chưa đọc hết.
“Tổng giám đốc”, có tiếng gõ cửa, là một cô gái trẻ.
Ngôn Tiếu Nặc lập tức ngồi đoan trang lại.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, cô gái ấy tiến đến, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là một đĩa dâu tây vô cùng tươi ngon.
“Chào cô Ngôn, tôi là Trịnh Vi của phòng hậu cần, đây là tổng giám đốc đặc biệt dặn dò, dâu tây được gửi máy bay tới nên vẫn còn rất tươi ngon, cô ăn thử đi”.
Ngôn Tiếu Nặc sững người, sau đó lập tức cười nói, “Cảm ơn cô, vất vả rồi”.
Trịnh Vi cười rực rỡ, “Không dám”. Sau đó nói với Mặc Tây Quyết, “Tổng giám đốc, dâu tây gửi máy bay tới lần này đã chuẩn bị xong rồi”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, Trịnh Vi lập tức rời đi.
Trong tập đoàn Đế Quốc, quả nhiên không có một người vô dụng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đĩa dâu tây tươi ngon, tâm trạng phức tạp cầm lên một quả ăn, vị thơm ngọt từ từ lan tỏa.
“Bốn thiếu gia vì việc ăn mặc của em mà bận cả một buổi chiều, em không biết cảm ơn một tiếng à?” Mặc Tây Quyết nghiêm trang kháng nghị.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bê đĩa dâu tây đến, đút cho anh một quả, nhưng lại nhìn thấy tập kế hoạch kinh doanh anh vừa xem xong.
“Anh muốn tìm người trồng kiwi trên núi Liên Sơn?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi.