Ngôn Tiểu Nặc không ngờ bà chủ Toàn Cơ lại thân thiết với mình như vậy, thế nhưng rất nhiều người đang nhìn cô, cô chỉ có thể tiếp tục nở nụ cười bước đến.
Lúc cô bước vào chỗ mình bà chủ Toàn Cơ liên khoác cánh tay cô, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe được nói: “Chúng ta qua bên đó nói chuyện, không cần quan tâm đến bọn họ”
Lục Sách Bình liên nói với Mặc Tây Quyết, “Tổng giám đốc Mặc, mời qua bên này”
Mặc Tây Quyết chỉ khẽ gật đầu, bước vào bên trong vị trí lớn nhất cạnh sàn nhảy, cầm một chai rượu vang lên.
Là chủ nhân của buổi tiệc rượu lần này, tư thế mở rượu vang của anh quả thực là hoàn hảo, mọi hành động đều mang tính nghệ thuật, chỉ rót một chút, sau đó nâng ly để tỏ ý, “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự”
Mọi người đồng loạt nâng ly, bữa tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Điệu nhạc nho nhã vang lên, giữa sàn nhảy lại không có ai khiêu vũ, một bà chủ nói với Mặc Tây Quyết, “Không biết tổng giám đốc Mặc có đưa bạn đồng hành theo không?”
“Nhìn ánh mắt cô kìa, không phải bạn đồng hành của tổng giám đốc Mặc ở bên kia sao?” Một bà chủ chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc nói.
Ngôn Tiểu Nặc khó khăn lắm mới thoát được khỏi tầm mắt của mọi người lại một lần nữa trở thành tiêu điểm được chú ý.
Mặc Tây Quyết chậm rãi bước tới chỗ Ngôn Tiểu Nặc, giơ tay ra trước ánh mắt của tất cả mọi người, “Cô Ngôn, có thể mời em cùng khiêu vũ một bài không?”
Ánh mắt, ngữ khí đều vô cùng dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú đó còn có sự vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình đang run rẩy, tên này điên rồi sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô giơ tay ra.
Cô không hề biết khiêu vũ, lại vô cùng căng thẳng, tứ chi đều cứng đờ ra, mọi người trong hội trường đều là cao thủ khiêu vũ xã giao, mọi người đều thấy rõ Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết khiêu vũ, thế nhưng không ai dám bàn luận về bạn nhảy mà Mặc Tây Quyết đã mời.
“Thả lỏng một chút, từ từ tận hưởng.” Mặc Tây Quyết ghé sát lại bên tai cô nói.
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lựng, “Em không hề biết khiêu vũ”
“Có anh ở đây, em làm theo anh là được.” Bàn tay to lớn của Mặc Tây Quyết giữ lấy eo cô, ép cô sát vào bụng mình,
Tư thế khiến trí tưởng tượng người khác bay cao, lại thêm vẻ mặt khiến người khác mê hoặc của Mặc Tây Quyết, những người phụ nữ ở hội trường suýt chút nữa xịt máu mũi, những tiếng vỗ tay và hò reo nhiệt lên bùng nổ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng bàn tay ra mô hôi,
trơn đến mức như thể sắp tuột ra khỏi tay anh.
Mặc Tây Quyết bế cô lê, Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy cổ anh, tiếng vỗ tay và hò reo ngày càng lớn hơn.
“Tổng giám đốc Mặc thật quyến rũ!”
“Thật là đẹp trai quá sức tưởng tượng!”
“Màn khiêu vũ này chỉ có tổng giám đốc Mặc nhảy là đẹp nhất!”
Mọi người đều đang khen ngợi Mặc Tây Quyết, không ai nhắc đến Ngôn Tiểu Nặc.
Cô vô cùng khó xử, “Em đi vệ sinh.”
Nói xong cô liền chạy tới nhà vệ sinh, cũng không quan tâm Mặc Tây Quyết có đồng ý hay không.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mình trong gương, khuôn mặt vốn được trang điểm xinh đẹp lúc này vẫn có chút hoảng SỢ.
Cô không dám rửa mặt.
“Cô chủ, xin hỏi cô là bạn đồng hành của tổng giám đốc Mặc đúng không?”
Một giọng nam cực kỳ êm
Người đàn ông trước mắt quả thực là cực phẩm trong đám người xấu, nếu ở thời cổ đại khuôn mặt ấy chắc chắn là mầm tai họa.
“Xin hỏi anh là?” Ngôn Tiểu Nặc không trả lời câu hỏi của anh ta, người đàn ông như vậy chủ động tìm cô nhất định là có mục đích.
Người đàn ông xấu xa nhếch môi mỉm cười, ngập tràn sự mê hoặc, “Cô chủ không hổ danh là người tổng giám đốc Mặc thích, quả nhiên vừa thông minh vừa lợi hại”
“Quên mất tự giới thiệu, tôi tên Thân” Người đàn ông xấu xa nở nụ cười, rời đi với dáng vẻ kỳ lạ.
Thần?
Ngôn Tiểu Nặc cũng bước ra theo.
“Nếu cô chủ bước ra cùng tôi, có khả năng sẽ gặp phiền phức” Thần dừng bước, bình thản nói.
“Tôi làm gì bước ra cùng anh, chỉ là chúng ta thuận đường thôi.” Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, sau đó không quan tâm nữa rồi bước ra.
Trong mắt của Thần lóe lên sự kinh ngạc, sau đó khẽ lắc đầu đi ra.
Bữa tiệc rượu được diễn ra như bình thường, Mặc Tây Quyết khẽ lắc ly rượu vang trong tay, đang tiếp khách, nên dường như không hề chú ý rằng cô bước tới.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn gây chú ý, tự cầm một cốc nước ép hoa quả lên từ từ uống.
Bỗng nhiên nhóm người trở nên yên tĩnh, đến cả tiếng nhạc cũng dừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo ánh mắt của mọi người, là người đàn ông tên Thần đó bước vào.
Cô cảm thấy có chút may mắn vì mình chạy nhanh, đúng như lời Thần nói, cô và anh ta cùng nhau xuất hiện sẽ gặp phiền phức lớn.
Thế nhưng sao anh ta lại biết được?
Mặc Tây Quyết thấy người đàn ông này bước vào, cũng ngừng đung đưa ly rượu đỏ như hồng ngọc.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, khí chất, vẻ ngoài, không ai thua kém ai.
“Tôi đến muộn rồi, cậu hai nhà họ Mặc đừng trách tôi ”
Thần khẽ mỉm cười.
Nghiêng nước nghiêng thành.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng hiện lên 4 chữ này.
“Không ngờ anh lại đến đây.” Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Cứ chơi thỏa thích.”
Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người cũng tiếp tục hành động lúc vừa rồi.
Ngôn Tiểu Nặc trông thấy ánh mắt của bà chủ Toàn Cơ đã nhìn Thần rất lâu.
Lẽ nào người tên Thần này có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Mặc?
Cô cúi đầu uống một ngụm nước ép hoa quả, lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bóng dáng của Thần nữa.
Người này như thể là một bóng mà ấy, nói xuất hiện liên xuất hiện, nói biến mất là biến mất.
“Em đang tìm anh ta?”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên phía sau cô.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, suýt nữa đứng không vững.
“Tìm anh mà” Cô cười tươi như hoa.