Mặc Lăng Thiên lạnh lùng để lại một câu, đưa vệ sĩ và dàn xe đi mất.
Mặc Tây Thần đưa một lọ thuốc cho Mặc Tây Quyết, không nói gì, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt xâu xa rồi rời khỏi.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cơ thể mềm nhũn, mồ hôi lạnh nhê nhại chảy ra ngoài.
“Mặc Tây Quyết, anh đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé sờ lên má trái bị sưng của anh, hàng lông mày lá liễu nhíu lại.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đau.”
“Chúng ta về khách sạn đi, anh trai anh đã đưa thuốc, em sẽ giúp anh bôi”
Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc nói với anh vô cùng dịu dàng.
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, “Được ”
Lọ thuốc được làm bằng ngọc, mở nắp lọ ra, bên trong còn có một cái thìa bằng ngọc, phần đầu được làm thành hình dạng dẹt, thiết kế vô cùng cẩn thận.
Một mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa, hương thơm mát lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng giúp Mặc Tây Quyết bôi thuốc, chỗ được bôi thuốc, đã bớt sưng rất nhiều, vết hằn ngón tay màu đỏ ấy cũng đã biến mất.
“Thuốc này thật lợi hại”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc thốt lên, ngón tay cái vuốt lên thân lọ, cô phát hiện khi ánh sáng chiếu vào, chiếc lọ làm bằng ngọc hiện ra chữ được khắc lên, “Trình?”
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe sáng, “Gì cơ?”
“Trên chiếc lọ này được khắc một chữ “Trình”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Em còn tưởng rằng là thuốc của Phó Đình Thâm”
“Phó Đình Thâm sao có thể so sánh được với anh ta”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, “Không ngờ Mặc Tây Thần lại có được thuốc của anh ta”
“Rốt cuộc là ai vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.
“Trình Tử Diễm”
Mặc Tây Quyết trả lời, đặt lọ thuốc lên chiếc tủ đầu giường.
Ngôn Tiểu Nặc bụm chặt miệng, “Anh trai anh lợi hại quá nhỉ?”
Tâm trạng Mặc Tây Quyết phức tạp, im lặng.
Ngôn Tiểu Nặc đang định nói gì đó, chuông cửa reo lên. Bà chủ Toàn Cơ đã đến, vẻ mặt cô hớt hải bước vào, nhìn thấy khuôn mặt hơi sưng của Mặc Tây Quyết, vội vàng hét lên một tiếng, “Anh hai”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, đứng sang một bên.
“Anh không sao chứ?”
Bà chủ Toàn Cơ vô cùng lo lắng, “Bôi thuốc chưa?”
“Bôi rồi”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Là anh cả cô đưa cho, thuốc của Trình Tử Diễm”
“Thuốc của chú Trình?”
Bà chủ Toàn Cơ nhìn thấy lọ thuốc tinh xảo được làm bằng ngọc ấy, liền thở phào nhẹ nhõm, “Đêm qua đã bảo anh đến thì hãy đi hỏi thăm bố, anh lại không đi, giờ thì hay rồi nhỉ?”
Mặc Tây Quyết nghiêng mặt sang một bên, “Anh có việc”
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng kinh ngạc, là vì phải ở bên cô, nên anh mới không về nhà, cho nên hôm nay mới bị bố mình trừng phạt mạnh tay.
Trong lòng vừa thương vừa hổ thẹn, đôi mắt xinh đẹp không kìm chế được mà nhìn anh.
Bà chủ Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, sao lại có thể không hiểu được chứ? “Nói tóm lại ở London, anh tuyệt đối đừng đối đầu với bố, buổi đấu giá của Sothebys sẽ kết thúc nhanh chóng, đến lúc đó hai người có thể lập tức quay về”
Bà chủ Toàn Cơ lo lắng khuyên nhủ.
Mặc Tây Quyết im lặng, bà chủ Toàn Cơ cũng không còn cách nào khác, chỉ thở dài một hơi, rồi rời khỏi một cách bất lực.
Ngôn Tiểu nặc bước lên phía trước, nắm tay Mặc Tây Quyết.
Lúc này Mặc Tây Quyết mới quay mặt lại, trong đôi mắt cô chỉ toàn là sự quan tâm dành cho anh, anh giơ tay sờ
“Sợ lắm nhỉ?”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết lộ rõ sự dịu dàng ấm áp, “Lại đây, dựa vào lòng anh”
Ngôn Tiểu Nặc nghe theo rồi dựa vào lòng anh, cách một lớp áo sơ mi của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh, làn da ấm nóng của anh.
Giọt nước mắt bất giác làm nhòe đôi mắt, thấm vào quần áo anh.
“Đừng khóc.”
Tay Mặc Tây Quyết hứng lấy nước mắt của cô, trong lòng vô cùng đau đớn, “Anh sẽ đưa em về ngay lập tức, em đừng buồn”
“Mặc Tây Quyết, đừng.”
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh lại, “Anh là cổ đông của Sotheby’s, anh không thể rời khỏi được.”
Mặc Tây Thân và Mặc Tây Quyết đều là cố đông của Sotheby’s, cô nghi ngờ nhà họ Mặc mới là người ủng hộ to lớn nhất phía sau Sothebys.
Lúc này Mặc Tây Quyết mà đưa cô rời khỏi, không khác gì việc khiến nhà họ Mặc mất mặt, không biết bố anh sẽ còn làm gì.
Cô không muốn làm liên lụy tới Mặc Tây Quyết nữa.
“Chúng ta đợi buổi đấu giá kết thúc hằng về.”
Ánh mắt Ngồn Tiểu Nặc kiên định, “Cùng lắm là em không tham dự nữa, thế nhưng anh bắt buộc phải tham gia”
“Ngày mai anh sẽ đưa em đến dự”
Mặc Tây Quyết nói, ánh mắt rất nghiêm túc, “Anh đã hứa với em, thì sẽ làm được”
“Mặc Tây Quyết……”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất lo lắng, vẫn muốn khuyên anh.
“Hôn anh”
Mặc Tây Quyết ngắt lời cô, quay mặt cô sang chỗ mình, “Ngôn Uyển Cừ, hôn anh.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt nóng rực của anh, trong lòng bỗng lay động, bàn tay nhỏ bé vòng lên cổ anh, tiến sát lên phía trước. Nụ hôn mạnh mẽ dữ dội, trong lòng Mặc Tây Quyết dâng trào một thứ tình cảm khó nói thành lời, Ngôn Tiểu Nặc nghe lời, mặc cho anh điều khiển, bàn tay nhỏ bé ôm anh chặt hơn.
“Mặc Tây Quyết…… ”
Cô không làm chủ được tình cảm trong lòng, không kìm nén lại được mà kêu tên anh.
“Anh đây.”
Anh xoa mặt và tóc cô hết lần này đến lần khác, hôn liên tục lên đường chân tóc của cô, chỉ muốn đối xử tốt và dịu dàng với cô, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được nỗi thương xót sâu đậm của Mặc Tây Quyết, cô rất thích, rất trân trọng tình cảm ấm áp hiếm thấy này của anh.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ đã có mưa nhỏ, luồng không khí lạnh ẩm gần kề khung cửa sổ, toát lên sự lạnh lẽo.
Thế nhưng trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, lại ấm áp như mùa xuân.
“Em ngủ một lát đi, buổi chiều lại đưa em ra ngoài đi dạo.”
Mặc Tây Quyết khẽ nói.